“Huynh đệ, ta đề nghị ngươi lần sau nên xin một con dao thì hơn, dùng tay không giật đầu như vậy mà để người khác thấy được thì danh tiếng của trung tâm thu dung số 44 mình không được tốt cho lắm đâu, trực tiếp chặt sẽ hay hơn đấy.”
Trần Thần run rẩy thở một hơi, vô cùng nghiêm túc đề nghị với Micky.
Nụ cười trên mặt Micky cứng đờ lại, hắn vội nói: “Đội trưởng Trần không phải là như ngươi nghĩ đâu……”
Trần Thần lắc đầu vỗ vai Micky: “Không sao, tôn trọng ngươi mà, ngươi cũng đừng tự tạo áp lực tâm lý quá lớn, dù sao thì danh tiếng phòng bảo vệ của các ngươi trước giờ cũng không có tốt lắm mà, đừng có để người ngoài thấy là được rồi."
Micky há hốc mồm, một lúc lại không biết nên giải thích thế nào.
Hắn cũng đâu muốn dùng tay giật trực tiếp thế đâu!
Nhưng vấn đề là súng của hắn lại hết đạn mất rồi, chả lẽ lại dùng xích để thắt cổ dị chủng à?
Mà xem bộ dạng "ta không hiểu, nhưng ta tôn trọng" của Trần Thần thì Micky tặc lưỡi từ bỏ ham muốn giải thích.
Xoa xoa hai cánh tay rồi lại hà hơi lên tay xoa tay, Micky nhìn hòn đá giống con mắt mà hỏi: "Vậy bọn ta tiếp theo phải làm gì đây?"
Tuy sau khi phá hủy đồ đằng rồi thì cái kiểu dao động tinh thần gần như cũng đã hết, nhưng Micky vẫn cảm thấy có chút lạnh.
Trần Thần chống lưng, nhìn ngó xung quanh rồi tìm một cục đá mà ngồi phịch xuống: “Người bên ngoài chắc không sao nữa rồi, lúc ở trên đó ta đã thông báo cho trung tâm rồi, chắc là không bao lâu thì cũng có người đến xử lý thôi.”
Micky vừa nghe Trần Thần nói là không có sao nữa rồi, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi nói: “Rốt cuộc thì cũng kết thúc rồi.”
Thể lực của Trần Thần thậm chí còn không bằng Micky, vừa rồi chiến đấu thì hình như đã bị trật cả xương sống lưng, lúc này còn đang xoa bóp mà nhăn răng ra.
“Vẫn còn sớm mới kết thúc đấy, bọn ta mới chỉ phá hủy được một chỗ làm nghi lễ của Kiêu mà thôi, toàn bộ khu nhà ổ chuột này lớn như thế, không loại trừ là có nơi khác nữa."
Micky gật đầu, cũng đúng thật, trước khi 23 tháng 9 đến thì tất cả mọi chuyện đều vẫn còn là ẩn số. Mặc dù hiện tại đã tránh được việc tín đồ Yazidi của khu nhà ổ chuột c·hết vì ôn dịch tinh thần, nhưng nếu không thể nào tìm ra được hết tất cả những tín đồ này thì ai biết được Kiêu sẽ giở trò quỷ kế gì ra.
Hai người còn chưa kịp hoàn hồn thì đã nghe bên ngoài vang lên tiếng trực thăng rồi, chẳng bao lâu sau Micky đã thấy con chuột quen thuộc nhào đến chân.
“Không tồi a, vậy mà cũng giải quyết được rồi."
Vừa nghe giọng điệu giễu cợt của Leon thì trong người Micky liền không thoải mái rồi, hắn nghiến răng: "Ha ha, làm cho ngài thất vọng rồi.”
Leon cũng chẳng quan tâm đến việc Micky châm chọc mình, con chuột máy móc kia quay sang nhìn Trần Thần rồi hỏi: “Đội trưởng Trần, xin hãy dùng năng lực để đánh dấu những nguy hiểm xung quanh, ta dẫn đội ngoại cần xuống.”
Trần Thần cũng không dám ngông nghênh trước mặt Leon, liền đứng dậy nói: “Vâng!”
Trần Thần búng tay, xung quanh lại hiện ra một đống thẻ tag, ngay cả trên người con chuột máy móc cũng xuất hiện một cái.
44 cái ư?!
Con chuột này vậy mà lại mạnh đến vậy sao?
Micky trợn tròn cả mắt, trên mặt viết đầy vẻ không thể tin nổi.
Trần Thần cúi đầu nhìn vào đôi mắt của con chuột máy móc thì thấy đã tắt lịm rồi, mới nhỏ giọng nói với Micky: “Lát nữa thu chiến lợi phẩm nhớ thu lại những cái đồng hồ bom này a, về giao lại cho đội trưởng của nhà ngươi đấy.”
Micky kỳ lạ hỏi: "Mấy thứ này chẳng phải là phải xử lý chung sao?”
Trần Thần lắc đầu: “Những cái gì liên quan đến dị thường thì đương nhiên phải để trung tâm thu dung xử lý, nhưng mấy cái đồ này thì là do Siêu Thoát Giả tạo ra, nó là chiến lợi phẩm, mà ngươi thân là nhân viên cấp C thì có quyền lấy đi một phần, ta thì lần này mà không phải nhận tội thì cũng là may mắn lắm rồi, mấy cái đồ tốt này cứ để rẻ cho ngươi đó.”
Micky không tình nguyện mà cau mày: “Đem đồ đi cho Leon, ta sợ đến lúc đó lại bị hắn nhắm trúng.”
Trên mặt Trần Thần lộ ra một vẻ nhịn cười, nhìn trước ngó sau thấy thẻ tag không có gì thay đổi mới cúi lại gần Micky mà nhỏ giọng nhất: “Tin ta đi, đảm bảo không sai được. Ngươi đem thứ này đưa cho Leon thì nhất định sẽ có lợi, hắn thân là đội trưởng phòng bảo vệ mà không tiện nhúng tay vào việc chia chác, đợi đến khi hắn xuống rồi mà nhìn thấy đồ đó đều bị xung công thì chắc sẽ đau lòng đến c·hết đi được đấy.”
Đến nước này Micky càng thêm kỳ lạ rồi, hắn khó hiểu mà hỏi: “Tại sao vậy? Những thứ đó đáng giá lắm sao? Vậy sao mà cái tên siêu thoát giả lúc nãy chúng ta đối phó thì lại cứ như vứt rác vậy đó, một đống mà cứ thế lấy ra rồi quăng ra vậy."
Khóe miệng của Trần Thần đã sắp khó kìm chế hơn AK rồi, hắn nghiêm mặt lại rồi nói với Micky: “Vì Thợ Đồng Hồ là con đường tốn tiền nhất đấy, tất cả tạo vật đều phải làm từ nguyên liệu dị thường mới được, mà mấy cái thứ đó người khác lại không thèm, chỉ trong con đường Thợ Đồng Hồ thì giá trị của chúng lại vô cùng cao thôi, đừng có nhìn cái mặt Leon như cái tên Diêm Vương ở trung tâm thu dung số 44…”
“Hắn thực chất chỉ là một tên nghèo rớt mồng tơi thôi!”
“Lương tháng với phúc lợi đều là ném vào con đường này hết rồi!”
Ô hô!
Trong mắt Micky hiện lên ánh sáng, thì ra Leon còn có thuộc tính tên nghèo rớt mồng tơi nữa à. Trách sao mà cứ luôn miệng nói đắt như vậy, trước đây Micky cứ nghĩ đấy chỉ là một câu cửa miệng, nhưng ai ngờ hắn đúng là đang thấy đắt thật!
“Ngươi tuyệt đối đừng nói cho ai biết chuyện này a, chuyện này ngươi biết là được rồi.” Trần Thần vội vàng bồi thêm một câu.
Mép miệng của Micky nhếch lên tạo thành một nụ cười rồi gật đầu, trong khoảnh khắc đó thì Micky đột nhiên có một loại ảo giác, Leon hóa ra là cũng có điểm yếu a.
Một loạt tiếng bước chân truyền đến, hai người vội vàng thu lại nụ cười lộ ra vẻ mặt nghiêm túc khiêm tốn.
Không bao lâu sau Leon đi đến rồi nhìn hai người kỳ quái hỏi: “Sao thế? Lại phát hiện thêm chuyện gì nữa rồi sao?”
“Không có không có!” Micky vội lắc đầu.
Leon cũng không còn so đo gì nữa, đầu tiên liếc mắt nhìn ba t·hi t·hể trên đất, khi nhìn thấy người thợ đồng hồ kia thì trên mặt hiện lên vẻ khinh bỉ, nhìn xung quanh một lượt rồi như không có chuyện gì mà nhìn về phía viên đá con ngươi trên bệ đá.
Vốn chỉ là một hành động đơn giản mà thôi nhưng trong mắt hai người thì lại là sự phóng đại vô cùng.
Trần Thần kín đáo nhướng mày với Micky: Xem ta nói gì mà.
Micky kín đáo giơ ngón cái lên: Ngầu đấy.
"Tch…… Kiêu thật sự là không tiếc vốn liếng chút nào mà, ngay cả dị thường như vậy cũng đem tới đây được.”
Không hề chú ý đến những động tác nhỏ của hai người mà Leon đang nhìn viên đá con ngươi một cách lạ thường.
"Khụ! Đội trưởng, rốt cuộc thì cái dị thường này là dị thường gì vậy?” Micky ho khan một tiếng, bước tới trước mà hỏi.
Nói thật là hắn cũng tò mò muốn c·hết rồi, rốt cuộc là cái gì mà lại gây ra mối nguy hại lớn như thế được chứ.
Leon nhìn thoáng qua Micky, cái người vẫn cứ có chút gì đó kỳ quái kể từ lúc mà hắn xuống đây, hồi lâu sau hắn mới mở miệng nói: "Đây là một trong những vật phẩm thu dung của con đường con bạc ở cấp bậc 7 gọi là "Luật Điệu Ám Thị" có thể xem như một món đồ có giá trị khá là lớn."
Hóa ra chỉ là vật phẩm thu dung của cấp 7 thôi sao?
Micky không khỏi có chút kinh hãi, cái kiểu dị thường mà gây c·hết người mà không tiếng động như thế vậy mà chỉ là vật phẩm thu dung của cấp 7, thì cái tên cấp 7 đã thu dung dị thường như vậy rồi thì còn mạnh đến mức nào?
Mà cả cái con đường con bạc kia, cũng lại là một cái tên con đường mà mình chưa từng nghe qua….
Tuy rằng Micky vẫn còn muốn nghe những thông tin kiến thức về những phương diện này nhưng rõ ràng là Leon lại không có hứng thú tiếp tục giải thích cho Micky nghe nữa mà nói thẳng: “Chúng ta lên trên trước nói đi, chỗ này cứ để lại cho đội ngoại cần với cả đội dọn dẹp của Trần Thần xử lý là được, ta muốn nghe qua chi tiết lại mọi chuyện.”
Leon có bộ vest trang trọng của mình đã dính đầy bụi bặm rồi, hắn có chút ghét bỏ xoay người định rời khỏi tầng hầm.
Nhưng không hiểu vì sao mà cái khoảnh khắc Leon như vậy thì trong mắt của Micky lại có cảm giác “Mắt không thấy tim không đau” rõ ràng là nhìn thấy một đống đồ tốt nhưng không lấy được lại trở nên vô cùng căm giận bất lực.
Đặc biệt là Leon, cái tên mà đang mặc bộ vest trang trọng vậy mà trên thực tế thì lại nghèo đến nỗi mà chẳng ai ngó ngàng đến, bây giờ mà lại còn bày ra cái bộ dạng ra vẻ này thì nó cứ cọc vào cái chỗ buồn cười của Micky sao đó.
Trong đầu đột nhiên nhảy ra một ý nghĩ tự tìm đường c·hết, Micky vội giả vờ vẻ mặt như một con gà mờ rồi bước đến cạnh Leon khẽ nói: "Đội trưởng! Lúc nãy ta nghe đội trưởng Trần nói ta có thể phân chia chiến lợi phẩm, hay là ta cầm một ít đồ đi ha?"
Quả nhiên, vừa nghe đến ba chữ “Chiến Lợi Phẩm” thôi là Leon đã dừng bước rồi, lúc này thì trong lòng của Micky có một loại tâm hồn đang sục sôi lên ý muốn tìm đường c·hết này càng ngày càng không áp chế nổi nữa.
“Lúc trước ta đánh nhau với cái tên ‘Kiêu’ đó thấy bom của hắn cũng không phải dạng vừa đâu, ta có thể đem mấy quả mìn đó về không?"
Leon trầm mặc khoảng 3 giây, rồi lại nhìn vào Micky ngơ ngác ngốc nghếch mà không một sơ hở.