Hai người đi theo nhãn màu xanh lá cây trên không trung và đi đến một nơi quen thuộc, khi nhìn thấy tòa nhà đổ nát quen thuộc kia thì hai người liếc nhìn nhau.
“Không phải chứ?” Mắt Micky giật giật.
Sắc mặt của Trần Thần cũng có chút khó coi, là một đội trưởng đội thanh lý mà còn là một Siêu Thoát Giả của con đường kế toán nữa, bị người ta xoay vòng vòng ở một chỗ thì trong lòng ai mà vui được.
"Chắc chắn là chúng đã bố trí sau khi chúng ta dọn dẹp xong rồi, nếu không thì ta không thể không phát hiện ra được."
Lúc này Trần Thần lại cảm thấy may mắn liếc nhìn Micky một cái, nếu không phải vì hắn tin tưởng lời của Micky và đi theo thì phiền phức lớn cho hắn có khi đã đến rồi.
Đảm bảo những tàn tích sau những sự cố dị thường không còn những dị thường khác ẩn nấp, vốn dĩ đây là công việc của đội thanh lý. Liên tiếp hai lần mà phát hiện dị thường ở cùng một chỗ thì dù hắn trước kia đã kiểm tra rất kỹ lưỡng đi chăng nữa thì vẫn phải chịu cái nồi này.
Mẹ kiếp!
Sao lại là chỗ này nữa rồi?
Nhìn thấy chỗ quen thuộc kia mà Micky cảm thấy đầu đau như búa bổ, chỗ này dường như là cái quê hương hạnh phúc của hắn vậy, cứ ba bữa lại phải ghé qua một lần.
"Ha ha, đội trưởng Trần, ngài tin không, chúng ta có thể gặp người quen cũ đó.” Micky gượng cười nói.
Trần Thần mặt mày đen lại mà gật đầu: "Khả năng cao là rồi, nhưng mà bọn ta vẫn là nên đi vào xem một chút mới được."
Hai người đi theo sau sờ soạng đến gần cầu thang của tòa nhà bỏ hoang, có điều Micky đã không phải là lần đầu sờ soạng ở dưới này rồi nên để Micky đi ở phía trước dẫn đường.
Đến nơi quen thuộc dưới lòng đất, đến chỗ nấp lén quen thuộc, thông qua xúc tu tinh thần Micky thậm chí còn có thể cảm nhận được cả những dấu vết còn sót lại do trận chiến trước. Ở phía xa có một đạo ánh đèn sáng ngời, tuy rằng vẫn còn chưa đến hơn một trăm mét, nhưng Micky đã có thể cảm thấy được cảm giác nhớp dính trong không khí đã nồng nặc hơn rất nhiều rồi, như thể đang đi bộ trong nước vậy.
Trong cái bóng do ánh đèn chiếu ra thì có ba bóng người mơ hồ, Micky vừa muốn dựa theo lộ tuyến trong trí nhớ mà sờ qua thì Trần Thần đã một tay túm lấy vai của Micky mà lắc đầu.
Trần Thần đưa ngón tay khẽ chạm vào không khí, thì thấy ở cách phía trước năm mét một cái nhãn màu đỏ xuất hiện ở dưới đất, trên đó rõ ràng viết là chữ 15 đồng.
Micky nhìn kỹ lại, thì đó dường như là một quả mìn do các bộ phận máy móc cấu tạo thành, trên đó còn gắn cả đồng hồ nữa.
Trần Thần nhìn về phía ánh đèn, xác định là không ai chú ý đến bên này thì liền phóng khoáng khẽ chạm vào không khí thêm vài lần, liền thấy ở trên tường trên mặt đất ở xung quanh đã có thêm cả chục cái nhãn nữa!
Trần Thần chỉ vào đồng hồ của mình cho Micky xem.
Micky lập tức phản ứng lại, là Thợ Đồng Hồ!
Đối thủ quả nhiên là Siêu Thoát Giả.
Micky không khỏi lau đi một lớp mồ hôi lạnh, vừa nãy nếu như hắn kích động xông tới thì nhất định là sẽ đạp trúng quả mìn đó. Tuy rằng trên nhãn chỉ có giá là 15 đồng thôi nhưng mà Micky cũng có thể khẳng định sẽ b·ị t·hương.
Quả nhiên là cùng con đường với Leon, một cái mùi cáo già đích thực.
“Trên tường kia hẳn là còi báo động.” Trần Thần hé môi bằng khẩu hình để giải thích cho Micky.
Tức……
Micky vẫn là lần đầu chiến đấu với Siêu Thoát Giả, vẫn chưa giáp mặt thì đã có thể cảm thấy độ khó chơi của Siêu Thoát Giả rồi.
Nhưng mà Micky rất nhanh đã bình phục được cảm xúc của mình, vì hắn phát hiện những thứ đồ chế tạo này của đối phương thua xa mấy con chuột của Leon.
Nếu như chuột máy móc của Leon là một tác phẩm được chế tạo tinh mỹ, thì những món đồ này của người ta thì chẳng khác nào là những đạo cụ chế tác thô sơ cả, Micky còn có thể thấy cả dấu vết dính keo của đồng hồ ở trên quả mìn.
“Nói vậy thì người này không có khả năng là Kỹ Sư Cơ Khí cấp 8…..”
"Mỗi một con đường ở giai đoạn đầu thì đều sẽ có những thứ độc đáo khác nhau, nhưng không có khả năng toàn năng được, từ đây có thể phán đoán được năng lực của Thợ Đồng Hồ là tạo vật máy móc, thì năng lực cận chiến và trinh thám thì chắc chắn không mạnh."
Có cơ hội thắng rồi!
Nếu không phải đám bệnh nhân bên ngoài đang không chờ nổi thì lựa chọn tốt nhất của Micky với cả Trần Thần đó chính là thông báo cho trung tâm thu dung phái đội ngoại cần đến để xử lý, nhưng mà kết quả của việc này có lẽ cũng là bị địch phát hiện, rồi g·iết hết những người dân ở khu ổ chuột mà thôi, mà đây thì không phải là điều Micky muốn nhìn thấy.
Micky hít một hơi sâu gật đầu với Trần Thần, sau đó cẩn thận mà né qua những cạm bẫy máy móc ở xung quanh, Trần Thần theo ở phía sau của Micky cũng từ từ mà đi đến nơi có ánh đèn.
Cùng với việc hai người càng đến gần ánh đèn thì những cạm bẫy cơ học xung quanh cũng ít hơn hẳn đi, có điều bước chân của hai người thì càng lúc càng nhẹ.
Đây không phải là do đến gần kẻ địch, mà là do d·ịch b·ệnh tinh thần đáng ghét ở xung quanh!
Hai người họ đã bị nhiễm bệnh rồi!
Mặc dù là hai người đều đã là Siêu Thoát Giả rồi, nhưng mà cường độ của d·ịch b·ệnh tinh thần này hoàn toàn đã vượt qua sức tưởng tượng của hai người.
Sự dao động tinh thần đặc quánh đáng tởm đó, đang từng chút từng chút một thẩm thấu vào bên trong cơ thể của hai người, cái lạnh thấu xương đang xâm chiếm vào từng tấc da thịt, từ cột sống xộc thẳng lên não.
Sau khi tự mình trải nghiệm rồi thì hắn cũng đã hoàn toàn hiểu được cái thứ quỷ này rốt cuộc là cái gì, xúc giác thông tin cũng đã đưa ra đáp án rồi.
[Luật điệu ám chỉ đang tiếp xúc…]
[Ngươi đang nhận một sự ám thị tinh thần, ngươi bắt đầu cảm thấy lạnh……]
[Sức mạnh tinh thần của ngươi đang tiêu hao liên tục lan tỏa ra bên ngoài…]
Cái gọi là d·ịch b·ệnh tinh thần thì ra chính là ám thị thôi miên!
Những dao động tinh thần vô hình này đang lan ra bên ngoài, những người tiếp xúc đều sẽ bị ảnh hưởng bởi sự ám thị và cảm thấy lạnh cóng tận xương.
Giống như bị che mắt mà lấy dao lam vờ làm xước tay, rồi dùng tiếng nước nhỏ để dọa cho tù nhân đến c·hết, thì kiểu ám thị tinh thần này cũng khiến cho người ta có cảm giác bản thân sắp bị đông c·hết, rồi cơ thể sẽ tin vào cảm giác đó mà từ từ dừng lại hoạt động.
Mà người bị thôi miên rồi thì sẽ trở thành một nguồn l·ây l·an ám thị khác, không ngừng tiêu hao tinh thần lực của bản thân mình kéo người khác vào trong cái vòng ám thị thôi miên này.
Đương nhiên, khi sức mạnh tinh thần bị tiêu hao hết thì chính là lúc c·hết.
Đây chính là dị thường sao?
So với thứ này thì Xiềng Xích Ai Oán mà hắn đang thu dung thì đúng là hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
Micky khó khăn điều khiển bước chân run rẩy của mình mà đến chỗ ngoặt cuối cùng, hắn nhẹ nhàng ló đầu ra nhìn người đang đứng ở dưới ánh đèn kia, hắn thật sự muốn biết những người đó làm thế nào để chống lại được cái sự ám thị thôi miên này.
Kết quả là không xem thì thôi, mà xem thì liền nhìn thấy ngay cái đồ đằng quen thuộc kia, hai người bị cuốn lấy nhau thành một hình con chim, rồi lấy cái đồ đằng chim làm trung tâm có một vòng sáng màu xanh đang tỏa ra trong vòng bán kính năm mét.
Một người áo đen hai người áo trắng khoanh chân ngồi bên trong vòng tròn đó quay lưng lại về phía bọn họ, còn cách bên ngoài vòng tròn ba mét, một tảng đá kỳ lạ được chạm khắc thành hình con mắt quái dị đang được đặt ở trên một chiếc bàn.
Trần Thần cũng thấy một màn này, hai người liếc nhìn nhau.
Không thể tiếp tục kéo dài nữa rồi!
Cứ tiếp tục kéo dài thì đừng nói đến việc cứu những người kia, đến cả hai người bọn họ cũng sẽ c·hết ở chỗ này mất!
Trần Thần cắn răng, vẫn là đưa bàn tay run rẩy của mình lên không rồi chạm vào sau lưng của ba người kia một chút.
Ba bóng ảnh đỏ ảo giác xuất hiện ở sau lưng của ba người đó, thấy đối phương như là vẫn chưa phát hiện ra, hai người vội vàng nheo mắt lại mà nhìn giá của mấy cái nhãn trên đó.
21 đồng…
25 đồng…
50 đồng……
Hai người bình thường mà không quá tầm thường, cùng với một Siêu Thoát Giả.
Trần Thần chỉ vào mình, giơ lên hai ngón tay, rồi lại chỉ vào Micky giơ lên một ngón.
Trần Thần gã trinh sát này thì đi đối phó hai người bình thường kia, còn tên Siêu Thoát Giả kia thì sẽ giao cho Micky.
Micky thì lạnh đến độ đã sắp không thể nào khống chế được cân bằng cơ thể nữa rồi, vội gật đầu một cái.
Trần Thần lấy ra một khẩu súng chĩa về phía một người mặc áo trắng, nhanh chóng ra hiệu cho Micky.
Bùm!
Cùng với tiếng súng nổ vang lên thì Micky tùy tiện vung xiềng xích lên hướng về tên Siêu Thoát Giả áo đen mà lao tới, sau đó dùng lực mà kéo xiềng xích mà đem cả người kéo đi theo!
"Sao thế?"
“Báo động!”
Còn chưa đợi cho ba người “Kiêu” kia bên này có phản ứng, thì Micky đã nhanh như chớp lao thẳng vào vòng sáng xanh đó rồi, hai hàm răng va vào nhau mà run rẩy lấy ra cái 1911 màu hồng phấn kia.
Một giọng khó nghe như thể bị người khác b·óp c·ổ đột ngột vang vọng ở trong tầng hầm dưới đất.