“Cái kia… Ta thực sự cũng biết về cái chuyện tín đồ Yazidi mà mọi người nói đến đó….”
Phù…..
Micky thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng thì cũng móc được thông tin ra rồi!
“Ngươi biết ư?! Vậy mà lại thật sự có à?” Micky làm bộ cau mày rồi hỏi.
Đầu gai nhìn những người đang nằm kia, giống như là bị rút xương sống vậy rồi thở dài, dùng giọng nói trầm thấp yếu ớt nói: "Phải, ta biết, hơn nữa ta chính là một người trong đó.”
Micky và Trần Thần nhìn nhau, cả hai người đều thở ra một hơi. Trần Thần đưa mắt ra hiệu với Micky, rồi từ trong túi móc ra một gói thuốc lá: “Ta đi hút điếu thuốc.”
Sau khi Trần Thần đi, Micky ngồi xuống cạnh Đầu gai: "Nói xem, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, ta nhớ hồi xưa ngươi đâu phải tín đồ Yazidi đâu."
Đầu gai cũng từ trong túi móc ra một bao thuốc lá rời rạc, dưới sự giúp đỡ của Micky mới châm một điếu hút sâu một hơi.
“Chuyện là từ khi mà mày đi thôi.”
“Sau khi mày đi, Nhị Lương đã có tiền để chữa bệnh rồi, nhưng mà dù đã chữa khỏi v·ết t·hương rồi thì cái chân đó cũng coi như là tàn phế rồi.”
“Trong lúc đau khổ tuyệt vọng ở trong bệnh viện mà hắn đã gặp được một người, sau khi bị người đó truyền đạo Nhị Lương liền tin vào Yazidi, hơn nữa còn trở thành một tín đồ cuồng tín nữa, hắn tin rằng việc bản thân mình phải rơi xuống tình cảnh như bây giờ đều là do lúc trước gây ác quá nhiều."
“Sau này tụi ta ở dưới sự ảnh hưởng của Nhị Lương thì cũng dần dần theo tín luôn…..”
Bọn ta….
Micky nhìn mấy người đang nằm dưới ánh nắng mặt trời không dám nhìn vào mắt hắn kia, hỏi: "Vậy người đó là ai?"
Đầu gai lẩm bẩm một lúc lâu, hắn nhìn Micky với ánh mắt van xin như hy vọng Micky có thể không tiếp tục truy cứu vấn đề này, nhưng hai tròng mắt của Micky lại đen như một vực sâu vô tận, tựa như là có thể hút hết cả linh hồn người ta vào đó mà tạo áp lực vô tận cho Đầu gai.
Cuối cùng, Đầu gai vẫn phải cúi gằm mặt xuống không dám tiếp tục đối mắt với Micky nữa.
“Ái, là y tá ở trạm cứu trợ khu nhà ổ chuột. Ta cũng không biết tên thật của nàng, nhưng tụi ta đều gọi là Ái tỷ…..”
Nói xong câu đó thì Đầu gai như là đã mất đi cái gì đó, hắn ôm mặt nói với vẻ đau khổ: “Ái tỷ cũng là người đầu tiên đến điều trị cho hai đứa trẻ kia…”
Micky cả người rung lên, hắn nhớ đến hai đứa trẻ bị dị chủng trói ở trên cột kia.
Nếu thật sự là như vậy, thì nữ nhân có tên là Ái này vấn đề rất là lớn.
Micky trầm mặc một lát rồi nhìn Đầu gai hỏi: “Ngươi cũng đã nghĩ ra nàng có vấn đề rồi sao?”
Đầu gai ôm mặt gục đầu xuống giọng run rẩy nói: “Ta không biết….. ta thật sự không biết nữa….. ta chỉ biết hai cái người đ·ã c·hết hôm qua đều là do nàng chữa trị….”
Micky thở dài, cuối cùng vẫn không tiếp tục hỏi thêm gì nữa, nhìn vẻ mặt đau khổ của Đầu gai đại khái có thể đoán được giữa hai người có câu chuyện gì rồi.
Đầu gai chỉ là sinh ra ở khu nhà ổ chuột mà thôi, hắn chỉ nghèo chứ không hề ngu ngốc.
Nữ nhân tên Ái đó liên tục xuất hiện ở những địa điểm mấu chốt, mỗi lần xuất hiện thì n·gười c·hết đều có liên quan đến nàng cả, một khi phát hiện chuyện xảy ra ở khu nhà ổ chuột là âm mưu thì không nghĩ liên quan cũng khó.
"Ngươi cứ ở đây nghỉ ngơi cho khỏe đi, chuyện kế tiếp cứ để ta lo.” Micky vỗ vai Đầu gai.
Đầu gai như không nghe thấy gì vậy, chỉ ôm mặt co mình lại ở trên ban công, cái ánh mặt trời rực lửa kia cũng không sưởi ấm nổi trái tim lạnh giá của hắn.
Micky lắc đầu rồi đi đến chỗ Trần Thần đang h·út t·huốc ở bên cạnh, vừa định mở miệng thì đã thấy Trần Thần tháo tai nghe xuống: “Ta đã sắp xếp người đi trạm cứu trợ bí mật điều tra nữ nhân kia rồi, mình xử lý những việc bên này trước đi là được.”
Tsk……
Mấy người này đúng là chỉ có thể tin một nửa thôi.
Đúng là không hổ là mấy con cáo già mà.
Không tiếp tục dây dưa với cái vấn đề này, Micky khiêm tốn thỉnh giáo: "Tiếp theo ta phải làm gì đây?"
Trần Thần ném điếu thuốc dập tắt bằng chân: "Chúng ta không thể phân biệt được ai là tín đồ Yazidi cả, trước hết là phải tìm ra cái nguồn gây ra ôn dịch tinh thần trước đã, trước tiên cứ lo giữ lại mạng cho đám người này đã rồi tính tiếp."
Micky nhìn lại một vòng, phát hiện ra ở đây chỉ có hai người hắn với Trần Thần, mà lại không thấy các thành viên trong đội của Trần Thần đâu cả, thế là hỏi: “Chỉ có mỗi hai người mình thôi sao? Không phải nên mang theo chút trang bị gì đến chứ?”
Trần Thần cười hề hề: "Chỗ này thì ngươi không biết rồi, mấy người trong đội của ta đều là người thường thôi, đến đây cũng có khả năng bị lây ôn dịch tinh thần mà, với lại dù là không có bọn họ ta vẫn có cách mà, chuyện này vừa hay lại là sở trường của ta."
"Cách gì thế?”
Trần Thần búng tay một cái rồi nhướng mày lên: "Nghe qua con đường 'Kế Toán' bao giờ chưa?"
Kế Toán?
Micky kinh ngạc lắc đầu, hắn chỉ mới trở thành Siêu Thoát Giả chưa đến hai ngày, biết mỗi ba con đường mà thôi.
Chỉ là thế nào cũng không thể ngờ “Kế Toán” vậy mà cũng là một con đường.
“Đi theo ta.” Trần Thần vẫy tay gọi Micky.
Trần Thần đi đến trước mặt mấy người đang nằm tắm nắng kia, hắn búng tay một cái, rồi thấy vô số những cái thẻ ảo ảnh xuất hiện ở trên cổ tay trên ngực từng người.
Không chỉ vậy mà ngay cả trên không trung cũng có những cái thẻ lơ lửng nữa.
Micky kinh ngạc nhìn cảnh này, phát hiện mấy người này hình như không nhìn thấy thẻ, liền mở miệng hỏi: "Bọn họ không nhìn thấy sao?"
Trần Thần gật đầu: "Về cơ bản là người thường không thấy được, Siêu Thoát Giả mới có thể nhìn thấy.”
Micky xem kỹ những cái thẻ, phát hiện ra trên người bọn họ không chỉ có một thẻ, có một thẻ màu đỏ, thẻ còn lại thì là màu xanh lục, ở trên thẻ còn ghi con số, trông giống như là cái thẻ ghi giá tiền vậy.
"Hai cái con số này đại diện cho ý nghĩa gì vậy?" Micky hiếu kỳ hỏi.
Trần Thần cũng không giấu giếm: "Đây là thẻ giá, màu xanh lục chính là sự dao động của ôn dịch tinh thần, còn màu đỏ thì ngươi có thể hiểu là sức chiến đấu, hả? Sao sức chiến đấu của ngươi cao dữ vậy."
Nói đến đây Micky mới phát hiện tay của mình lại có một cái thẻ màu đỏ, ở trên thẻ có viết chữ 49 đồng in đậm.
"Một người trưởng thành khỏe mạnh bình thường thì ở khoảng 20 đồng thôi, Siêu Thoát Giả cấp 9 thì sẽ dao động khoảng từ 30 đến 50, số tiền cụ thể thì phải dựa theo con đường cùng số dị thường đã thu dung, ngươi mới chỉ thu dung một dị thường thôi vậy mà đã đến tận 49 rồi, xem ra ngươi đã chọn một con đường cực mạnh đấy."
Trần Thần kinh ngạc nhìn Micky, con số 49 đồng này có chút vượt quá sự đánh giá ban đầu của hắn rồi.
Người trong nhà thì biết chuyện trong nhà mà, Micky phỏng đoán cái sức chiến đấu vượt quá mười mấy đồng của mình chắc là không thể tách rời khỏi cái xúc tu tinh thần của mình được.
Nhưng mà cũng may mắn chỉ có 49 không có quá là hoang đường, hệ thống và linh hồn của hắn thì không được tính vào giá tiền, nếu không Micky cũng không biết phải giải thích làm sao nữa.
Nói rồi tay của Trần Thần cũng xuất hiện một chiếc thẻ màu đỏ, trên thẻ thì viết có 35 đồng thôi.
"Con đường Kế Toán này ở giai đoạn đầu thì không có sức chiến đấu gì cả, nhiều lắm thì thấy được thông tin hơn chút thôi."
Micky gật gù đầu: "Thì ra là thế."
Khoảng cách giữa những con đường lớn hơn tưởng tượng của mình a.
Những cái thẻ của con đường Kế Toán quả thật rất thực dụng, thảo nào Trần Thần lại là đội trưởng của đội thanh lý, chỉ với năng lực của thẻ này thôi thì phỏng đoán cũng rất khó có dị thường nào mà giấu được trước mắt hắn.
Sau khi Trần Thần giải thích xong thì chỉ vào thẻ màu xanh lá đang trôi lơ lửng trên không trung nói: “Đi thôi, cứ đi theo cái thẻ nào có con số lớn nhất là có thể tìm được nguồn gây ra ôn dịch tinh thần rồi, nhưng nếu chuyện này là âm mưu của người nào đó, có lẽ lát nữa chúng ta sẽ gặp rắc rối đấy.”
Micky đương nhiên là hiểu ý của Trần Thần, hắn triệu hồi xiềng xích ra quấn vào tay rồi cười nói:
“Vậy thì cứ để cho ta đi, cũng vừa hay ta cũng đang muốn tìm một ai đó để kiểm chứng lại thực lực của mình đấy.”