Ngay khoảnh khắc Micky nghe thấy tiếng kinh hô này, toàn bộ lông tơ của hắn dựng đứng hết cả lên, hắn trực tiếp mở cửa xe rồi ném cho Trần Thần một câu:
"Không cần quản ta, ta đi xem có chuyện gì."
Vừa dứt lời thì Micky đã xuống xe rồi chạy thẳng về phía chốt chặn.
Người lái xe kia kinh ngạc nhìn theo Micky đã chạy xa: "Cái người này bị làm sao vậy? Đội trưởng, chúng ta đổi đường đi?"
Trần Thần nhìn theo bóng lưng vội vã rời đi của Micky, trầm ngâm một lúc mới vỗ vào chiếc thùng rồi mở miệng: "Ngươi mang người đưa chiếc thùng này về đi, dùng tiêu chuẩn dị thường cấp C để thu dung, ta sẽ mang hai người đi theo xem thế nào."
Người lái xe có chút không thể tin nổi hỏi: “Đội trưởng, sao ngài cũng phát điên theo hắn vậy?”
Trần Thần lắc đầu, giơ tay sờ lên ngực: "Không phải phát điên."
"Ta cũng có một dự cảm không lành."
…………
Nhân viên cấp C cộng với thân phận Siêu Thoát Giả đã khiến Micky rất dễ dàng mà đi qua được chốt chặn, hắn không hề dừng lại mà lập tức đi về cái nơi mà trước đó Đầu gai đã từng dẫn hắn đến.
Dọc trên đường Micky nhìn những người đeo khẩu trang rẻ tiền với vẻ mặt tái nhợt, tim hắn cũng hoàn toàn chìm xuống đáy vực.
"Rốt cuộc là chuyện gì thế này?”
Từ lúc bước chân vào đây, Micky đã cảm thấy có cái gì đó đang bài xích mình giống như trong không khí, nhất cử nhất động của bản thân mình cũng đều bị cản trở, cứ như là…
Cứ như thể là không khí đang trở nên đặc sệt vậy.
Cảm giác không thoải mái này càng làm cho Micky thêm tin tưởng vào phán đoán của mình, nguồn gốc vấn đề chắc chắn là ở khu nhà ổ chuột này.
Đi xuyên qua một đống nhà rách nát, Micky cuối cùng cũng đã tới cái chỗ mà trước đó hắn gặp tóc vàng.
Còn chưa đợi Micky đi tìm người ở từng nhà thì đã thấy Đầu gai đang đeo khẩu trang chỉ huy tóc vàng cùng một vài tên côn đồ đưa từng người bị bệnh nặng ra từ trong nhà bằng cái cáng tự chế.
"Mấy người làm nhẹ tay thôi! Người bệnh chịu không nổi đâu!"
"Còn cả bên kia có mấy người không phơi được nắng kìa, mau đổi chỗ cho người ta đi."
"Gì? Không có chỗ nữa à? Vậy thì đi đốt lửa cho tao! Không có củi thì đi tháo hết cửa nhà người ta đốt, lúc này thì tính mạng là quan trọng nhất!"
Nhìn thấy Đầu gai chỉ huy một cách đâu vào đấy thì Micky cũng thở phào nhẹ nhõm.
Micky đi thẳng đến bên cạnh Đầu gai rồi vỗ vai hắn một cái, Đầu gai không hề quay đầu lại, sốt ruột nói: “Mày tránh ra một bên đi, ta bận hết tay rồi khi nào xong thì mới rảnh giúp chỗ khác được.”
Khi Micky vỗ vai Đầu gai, thì xúc giác thông tin hiện ra vẫn là cái dòng nhắc nhở “tín đồ Yazidi”.
“Là ta.”
Đầu gai nghe thấy giọng thì quay đầu lại, kinh ngạc nói: “Micky! Sao ngươi lại đến đây?”
Micky tùy ý tìm một lý do: “Trong lúc làm nhiệm vụ thấy bên này có chuyện nên là đến xem sao, ở đây là sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
Đầu gai cũng biết bây giờ không phải lúc để nói chuyện thừa thãi, hắn vội vàng nói: “Chiều hôm qua không hiểu sao ở trong khu nhà ổ chuột có rất nhiều người đổ bệnh, chỉ có mỗi buổi tối thôi mà đã có hai n·gười c·hết rét rồi, cứ tưởng chỉ là bệnh vặt thôi, kết quả là mới đến buổi trưa mà bệnh đã lây hết rồi."
Chiều hôm qua?
Đây chẳng phải là thời gian mà hắn vừa trở thành Siêu Thoát Giả sao?
Micky nghĩ đi nghĩ lại thì hai chuyện này có vẻ như là không có gì liên quan, nói: "Còn ngươi? Bọn ngươi không sao chứ?”
Đầu gai dưới lớp khẩu trang nở một nụ cười, vỗ ngực: “Ta vẫn ổn chán, chẳng phải còn đang chỉ huy tụi nó đi giúp hàng xóm đấy sao.”
Micky liếc nhìn khuôn mặt tái nhợt của Đầu gai, với cả bộ đồ dày cộp trên người hắn thì đã biết tình trạng hiện tại của hắn cũng không tốt hơn là bao.
“Bên bọn ta thì không sao cả, ngươi tốt nhất vẫn nên nhanh chóng rời khỏi đây đi, bệnh này không biết khi nào lại lây cho ai nữa." Đầu gai đẩy Micky một cái nhưng kết quả là thấy Micky đứng im như một bức tượng.
Micky nắm lấy tay của Đầu gai rồi kéo hắn lại ngồi trên chiếc ghế kê ở một vị trí dưới ánh nắng: “Ngươi ngồi xuống đi, ta không cần ngươi quan tâm đâu, cái vụ này e là không có đơn giản như ngươi nghĩ đâu, rất có thể là dị thường đó.”
Đầu gai còn định giãy dụa, vừa nghe thấy là dị thường thì lập tức ngẩng đầu: "Thật sự là do dị thường à? Vậy thì đâu phải là bệnh?"
Micky mím môi nói: "Ta cũng chưa chắc chắn được, nhưng chắc là không chạy đi đâu được."
“Là dị thường.”
Bỗng nhiên một giọng nói vang lên từ sau lưng, Micky quay đầu lại đã thấy Trần Thần đang cau mày đi tới.
"Đội trưởng Trần sao ngài cũng đến rồi? Đồ thì sao?" Micky kinh ngạc hỏi.
Trần Thần chỉ vào ngực mình: "Ta cũng có chút dự cảm thôi, nên cũng qua đây xem thử. Đồ thì ta đã cho người mang về rồi."
Có một người kinh nghiệm đầy mình như Trần Thần thì áp lực của Micky trong lòng lập tức giảm hẳn đi, bản thân hắn hiện tại chỉ là một người mới vào nghề, thông tin về dị thường thì lại càng không rõ, có Trần Thần cấp đội trưởng này thì ít nhất cũng không cần phải luống cuống tay chân nữa.
Micky có thể nhìn thấy là mình đã nhẹ cả người, hỏi: “Đội trưởng Trần, ngài có hiểu gì về tình hình hiện tại không?"
Trần Thần lắc đầu: “Không có, nhưng mà ta có thể khẳng định đây tuyệt đối không phải là virus hay đại loại gì như thế đâu, hẳn là một loại d·ịch b·ệnh tinh thần nào đó thôi."
Micky kinh ngạc nói: “Dịch bệnh tinh thần?”
Trần Thần "Ừm" một tiếng: "Tình trạng của bọn họ nhìn vào thì khá giống với một nhiệm vụ mà ta từng gặp trước đây, nếu như không có gặp qua thì ta cũng sẽ nghĩ đây là bệnh thôi.”
"Có cách nào chữa trị dứt điểm không?” Micky hít sâu một hơi rồi hỏi.
“Có cách, nhưng có thể chưa chắc đã kịp, nếu như không thể nào tìm ra được nguồn gốc của d·ịch b·ệnh tinh thần thì e rằng những người này đều sẽ c·hết ở chỗ này thôi." Trần Thần lạnh lùng chỉ vào những người đang tắm nắng ở dưới đất, nhìn Micky nói.
Biểu cảm của Đầu gai cũng không tốt gì, hắn siết chặt nắm đấm, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại nuốt lời vào bụng, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu xin nhìn Micky ở bên cạnh.
Lúc này thì chẳng có gì để mà phải do dự nữa, Micky trực tiếp lên tiếng: "Không thể chờ được, những người này cũng không thể c·hết, ta nghi ngờ hai vụ này có liên quan đến nhau.”
Trần Thần nhướng mày: "Ngươi muốn nói tín đồ Yazidi và d·ịch b·ệnh tinh thần ở đây có liên quan đến nhau à?"
Micky lén liếc mắt nhìn Đầu gai một cái, rồi cố làm ra một bộ dạng nghiêm túc suy tư mà nói: "Đúng vậy, ta luôn cảm thấy là có chút trùng hợp quá, ta nghi ngờ trong khu nhà ổ chuột có tín đồ Yazidi, dù sao thì ở đây cách trung tâm thu dung cũng không xem là quá xa.”
Nghe Micky nói là "không xa" cơ thể của Trần Thần lập tức run lên một cái, đến lúc này thì hắn mới chợt nhớ ra khoảng cách theo đường thẳng từ khu nhà ổ chuột đến trung tâm thu dung là chưa tới năm mươi km, nếu nói rằng trước đây biểu hiện của Micky quả thực là hơi giống bị thần kinh, thì bây giờ dù không có "dự cảm không lành" gì thì Trần Thần cũng cảm thấy có vấn đề rồi.
Hai chuyện này mà lại xảy ra trước sau đúng liền nhau cũng quá là trùng hợp rồi.
Đặc biệt là thời gian lại trùng hợp với thời điểm trước một tháng chuẩn bị hành lễ.
Trần Thần nhíu mày liếc nhìn những người đang phơi nắng ở xung quanh: "Cái này có vẻ là không dễ phân biệt, cả quãng đường vừa nãy ta thấy cũng phải có đến hơn cả trăm người rồi, tuy là ta có cách để tìm ra nguồn gốc của d·ịch b·ệnh tinh thần nhưng nếu không tìm ra tín đồ Yazidi thì có làm gì cũng chỉ là uổng công thôi."
Micky cũng giả vờ tỏ vẻ khó xử mà thở dài: “Quả thật là vậy, nếu như đúng là như ta nghĩ, cho dù là ta và ngài có tìm ra được nguồn gốc của d·ịch b·ệnh tinh thần thì kẻ chủ mưu sẽ vẫn tiếp tục ra tay với khu nhà ổ chuột này, bọn chúng lại còn có tận một tháng để bày trò, mà bọn ta cũng đâu có thể nào mà luôn luôn ở đây để mà đề phòng được….”
Không khí đột nhiên im bặt.
Hai người nói chuyện thì cũng không hề tránh né những người kia, mà những người đang phơi nắng kia cũng ngọ nguậy mà trở nên rục rịch, giống như là đang muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể nhìn sang Đầu gai.
Trần Thần và Micky ngầm nhìn nhau, chỉ với cái tình hình trước mắt này thì đã cơ bản đóng đinh chuyện khu nhà ổ chuột này chắc chắn có tín đồ Yazidi!
Môi trường yên tĩnh cứ như một tảng đá lớn đè lên tất cả mọi người.
Cuối cùng thì Đầu gai cũng đã không thể nào mà chịu đựng được áp lực này nữa, hắn chậm rãi giơ tay lên.
"Cái… chuyện của tín đồ Yazidi kia…. hình như là ta biết…"
Phù……
Micky thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng moi được lời thật rồi!