Cảnh Báo! Thu Dung Thất Bại!

Chương 24: Giải Mã Gợi Ý Nhiệm Vụ



Chương 24 : Giải Mã Gợi Ý Nhiệm Vụ

【Thông báo nhiệm vụ: Tiếng Gọi Của Yazidi.】

[Ngươi thông minh phát hiện ra chuyện của tín đồ Yazidi có vẻ như không đơn giản như những gì đã tưởng tượng, phía sau chuyện này có lẽ còn ẩn giấu một âm mưu khó mà tưởng tượng nổi, người Yazidi gian ác sao lại ngu ngốc mà để lộ ra cái sơ hở quá rõ ràng như vậy chứ?

Ngươi nên quay về điều tra thật kỹ xem chuyện của tín đồ Yazidi này rốt cuộc là như thế nào, có lẽ sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn cũng nên.]

[Nhiệm vụ: Giải Quyết Rắc Rối Của Yazidi.]

[Nhiệm vụ thất bại: Xóa Sổ!]

Khốn kiếp!

Thấy sắc mặt Micky có chút không đúng, Trần Thần quan tâm hỏi: “Huynh đệ, ngươi sao thế? Có chỗ nào không đúng à?”

Micky há hốc mồm, có chút không biết nên mở miệng như thế nào, suy nghĩ mãi một lúc mới mở miệng hỏi: “Ta đột nhiên có một dự cảm không tốt, chúng ta có thể hủy luôn cái tấm thảm kia được không?”

Micky cũng không kỳ vọng nhiều, dù sao thì hắn cũng chỉ là một lính mới vừa vào làm, không thể nào tùy tiện hành động nói một không ai dám cãi lại như Leon được.

Không ngờ là Trần Thần lại thật sự nghiêm túc suy nghĩ một lát: “Ừm……cũng không phải là không được, nhưng mà tốt nhất là ta nên có một lời giải thích mới được, nếu không thì báo cáo nhiệm vụ ở bên trên thì lại khó giải thích."

Micky kinh ngạc hỏi: “Ngươi tin ta à? Ta chỉ là có một dự cảm thôi mà.”

Trần Thần cười nói: “Nếu như ngươi chỉ là một người bình thường thì ta chỉ coi đó là chuyện cười mà thôi, nhưng ngươi lại là Siêu Thoát Giả, sự cộng hưởng đâu chỉ là có mỗi giữa dị thường với dị thường không đâu, ngươi cần phải hiểu rằng, kể từ khi bọn ta trở thành Siêu Thoát Giả thì bọn ta cũng càng lúc càng cách xa con người hơn rồi."

Vậy thật sự có thể nảy sinh một dự cảm kỳ diệu sao…..

Micky nghiêm túc suy ngẫm một hồi những lời của Trần Thần, rồi ghi nhớ kỹ điều này.



Thấy Micky đang có vẻ suy nghĩ sâu xa, Trần Thần lại nói tiếp: “Nhưng mà nếu ngươi chỉ nói là cảm giác thôi thì chắc chắn là sẽ không đủ đâu, trung tâm thu dung sẽ không tán đồng chuyện đó đâu.”

Micky thở hắt ra một hơi: “Để ta nghĩ thêm xem.”

Trần Thần đi tới vỗ vai Micky: "Đừng có tự tạo áp lực cho mình, có sập trời thì có người cao lo rồi, ta đi ra ngoài trấn an hai đứa trẻ kia trước, khi nào ngươi nghĩ kỹ thì nói với ta a, dù sao thì bây giờ cũng đâu có gì mà phải vội.”

Micky cảm kích nói: “Cảm ơn!”

Trần Thần khoát tay một cái rồi đi lên trên, để lại cho Micky một không gian suy nghĩ thoải mái.

Micky xoa xoa mặt, lại nghiêm túc xem kỹ lại gợi ý của nhiệm vụ một lần nữa.

"Là ảo giác của mình sao? Ta cảm thấy ‘Hệ Thống’ hình như càng ngày càng khó đối phó rồi."

Nếu như dựa theo cách giải thích trước đây mà làm, thì cứ đối đầu với hệ thống là được, nhưng Micky lại cảm thấy sự tình sẽ không thể nào đơn giản như vậy.

Nếu “tín đồ Yazidi” chỉ là âm mưu do người khác sắp đặt thì tấm thảm này nhất định là một cái mồi, bởi vì tín đồ nhất định sẽ phải làm lễ hướng về nơi mà tấm thảm kia đặt, như vậy thì có nghĩa là nếu đem tấm thảm về lại thì mới có nguy hiểm.

Micky chỉ cần manh động rồi đem hủy luôn tấm thảm kia thì cạm bẫy của hệ thống sẽ tự tan.

Nhưng vấn đề là “hệ thống” hoàn toàn không hề nhắc đến tấm thảm này, vậy nên Micky không thể không suy nghĩ một chút rồi.

Đầu gai là tín đồ của Yazidi, cái duy nhất Micky có thể xác định được là Đầu gai chắc chắn vẫn còn sống, cho nên nếu chuyện này là âm mưu thì nhất định là khu ổ chuột sẽ xảy ra một cuộc đổ máu quy mô lớn để tạo ra những tín đồ dị thường của Yazidi rồi đến ngày 23 tháng 9 mới bắt đầu lễ bái.

Nhưng một vấn đề khác lại trồi lên, cái tấm thảm kia là chuyện gì nữa?

Nếu nó là một âm mưu thì vì sao lại xuất hiện cái tấm thảm kia, cái này chẳng phải là sẽ đánh rắn động cỏ sao?

Hơn nữa "hệ thống" lại rất khuyến khích mình đi điều tra vụ này…….



Micky xoa trán, hắn cảm thấy bản thân mình có lẽ đã bỏ lỡ điểm quan trọng rồi.

"Nếu như ta thật sự đi điều tra, thì ta sẽ đi điều tra ở đâu? Trung tâm thu dung hay là khu ổ chuột?"

Chờ một chút đã!

Lẽ nào cái bẫy thật sự mà "hệ thống" tạo ra không phải ở bản thân cái chuyện điều tra này mà là ở địa điểm hay sao!

Nghĩ tới đây Micky liền vội vàng lấy điện thoại ra, xem lại khoảng cách giữa trung tâm thu dung với khu ổ chuột.

Quả nhiên….

“Vừa đúng ở trong phạm vi năm mươi cây số, nói như vậy thì tên chủ mưu đứng đằng sau chuyện này rất có thể là ‘Kiêu’ rồi.”

"Như vậy thì đã giải thích được tất cả, cái tấm thảm này căn bản chỉ là một chiêu nghi binh, có hay không có đều không sao cả. Dù sao thì chỉ cần có một tấm thảm xuất hiện ở phạm vi năm mươi cây số này thì là được, nghĩ sao cũng cảm thấy như là tay của ‘Kiêu’ mà thôi."

Micky đến đây thì mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng hắn cũng rất hiểu rắc rối vẫn chưa chấm dứt.

“Tiếp theo phải suy nghĩ nên giải thích chuyện này như thế nào, nhất là với Leon nữa…”

Suy nghĩ một chút rồi Micky đưa ra quyết định, hắn trở về mặt đất thì đã thấy Trần Thần đang lấy kẹo dụ dỗ hai đứa trẻ, Trần Thần thấy Micky lên thì cười rồi hỏi: "Nghĩ kỹ rồi sao?"

Micky gật đầu: "Đưa hai đứa trẻ này về trước đã, với cái tấm thảm Yazidi ở dưới nữa, tất cả đều mang về, ta về sẽ nói rõ chi tiết cho đội trưởng Leon, để xem ý của hắn như thế nào."

Trần Thần nở một nụ cười: "Như vậy mới đúng chứ, đâu phải chuyện lớn lao gì, cứ để mấy ông lãnh đạo kia đau đầu là được rồi, chúng ta chỉ cần hoàn thành tốt chuyện của mình thôi.”



Trần Thần xoa đầu hai đứa trẻ, rồi nói với Micky: “Chỗ này ngươi ký vào là xong thôi, là ngươi sẽ cùng về với tụi ta hay là ngươi về báo cáo trước?"

Micky hơi ngại ngùng hỏi: “Có thể cho ta ghé qua khu ổ chuột một chuyến được không, ta muốn gặp mấy người bạn của mình, lần trước đi vội quá cũng không có dặn dò gì cho rõ."

Trần Thần tặc lưỡi hai tiếng: “Người coi trọng tình nghĩa như ngươi không còn nhiều nữa đâu đấy, toàn là người ở cấp C mà vẫn còn nhớ đến đám bạn ở khu ổ chuột, không vấn đề gì cả, vậy ngươi cứ cùng bọn ta đi là được."

Micky chờ Trần Thần đưa hai đứa trẻ vào phòng thu dung của trực thăng, lại chu đáo sắp xếp một thành viên đội thanh lý nữ ở lại bên cạnh chăm sóc hai đứa nhỏ thì mới cùng Trần Thần lên xe chạy về phía khu ổ chuột.

Mà tấm thảm kia thì lại do Trần Thần đích thân cẩn thận cho vào trong thùng thu dung lớn để trông giữ, sau khi nghe Micky nói là có dự cảm không tốt thì Trần Thần cũng coi trọng cái tấm thảm này thêm mấy phần.

Đối đãi với dị thường thì cho dù có cẩn thận đến thế nào cũng không bao giờ là đủ.

Sau hai giờ di chuyển, xe của trung tâm thu dung vừa mới tới được khu vực gần khu ổ chuột thì lại phát hiện con đường dẫn đến khu ổ chuột đã bị phong tỏa rồi.

"Đội trưởng, phía trước đi không được nữa rồi?" Thành viên lái xe đột nhiên nói với Trần Thần.

Trần Thần cau mày lạ lùng hỏi: "Sao thế, chỗ này bình thường không ai lui tới mà, là bị tắc đường sao?"

“Để ta đi hỏi xem."

Thành viên lái xe xuống xe đi hỏi, sắc mặt của Micky bắt đầu trở nên u ám, bây giờ thì hắn thật sự có một dự cảm không tốt, tim cứ như là bị cái gì đó nắm chặt lấy khiến hắn có cảm giác khó thở.

Mở cửa sổ xe nhìn ra ngoài, phía trước con đường đã bị rào chắn màu đỏ trắng chắn ngang, chỉ có mấy người mặc đồ bảo hộ màu trắng đang nói chuyện với các thành viên của đội thanh lý.

Rất nhanh, thành viên kia đã chạy về, hắn liếc nhìn Micky một cái rồi oán giận.

"Hỏi rồi, bảo là khu ổ chuột bị phát d·ịch b·ệnh nên đang bị c·ách l·y đây. Đội trưởng, bây giờ mà mình đi đường khác thì chắc phải vòng một đoạn dài nữa mất……"

Cái tâm tư nhỏ của người lính lái xe sao mà có thể qua mắt được Trần Thần, hắn liếc mắt một cái rồi mới nhìn về phía Micky đang có vẻ mặt không tốt mà hỏi: "Huynh đệ, nên làm sao bây giờ?"

Micky nghiêm túc nhìn Trần Thần nói: “Có vấn đề, d·ịch b·ệnh này có vấn đề, dự cảm của ta càng mãnh liệt hơn rồi."

Vừa nói xong thì từ xa phía ngoài vùng c·ách l·y bỗng bùng lên một tiếng kinh hô.

"Có n·gười c·hết rồi!"
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.