Liên Thành biết hành động tiếp theo của anh ta là gì, cậu sợ hãi run rẩy nhỏ nhẹ nói: "Vu Tử Ân không phải anh nói đến đây để xin lỗi em à, em tha lỗi cho anh, chúng ta từ từ nói chuyện được không?" (
Vu Tư Ân nghe vậy tâm trạng bình tĩnh một chút hỏi lại: "Em chịu tha lỗi cho anh ư?"
Liên Thành gật đầu liên tục đáp: "Ừm, em tha lỗi cho anh, tay anh bị thương rồi em giúp em băng bó nhé? Chúng ta ngồi xuống rồi nói chuyện"
Vu Tử Ân vừa thả lỏng tay thì điện thoại Liên Thành reo lên là Lý Hiên gọi đến. Lý Hiên đang làm việc thì cảm thấy tim đập nhanh khó thở, lòng bồn chồn lo lắng, cảm giác như đang bị ai siết chặt, cậu nhắn tin nhưng không thấy Liên Thành trả lời gọi điện máy lần liền cũng không nghe máy, lòng nhiều lo lắng và bất an nên bàn giao lại công việc rồi chạy về.
Nhìn thấy tên người gọi hiển thị trên điện thoại làm tâm trạng Vu Tử Ân lại mất bình tĩnh anh ta nắm chặt hai vai Liên Thành trách: "Là em gọi cho cậu ta đúng không? Em đang cầu cứu cậu ta ư? Em vẫn còn sợ anh? Đúng không?" (3
Cái nắm chặt khiến Liên Thành đau đến mức nước mắt tự tuông ra, nhưng Vu Tử Ân vẫn không dừng lại anh ta liên tục lay Liên Thành hỏi: "Tại sao những lúc thế này em chỉ nghĩ đến cậu ta? Anh không tốt để em tin tưởng sao?"
Liên Thành khóc lóc cầu xin: "Vu Tử Ân thả em ra, anh làm em đau"
Vu Tử Ân khàng giọng nói: "Nếu anh thả em ra em sẽ chạy về phía cậu ta mất, anh thể thả em ra được" - sau đó lại đổi sang giọng đê tiện nói tiếp: "Tiểu Mạc đừng ở với cậu ta nữa, đến sống cùng anh đi, anh sẽ chăm sóc tốt cho em, anh có rất nhiều kinh nghiệm chắc chắn sẽ làm em thỏa mãn"
Liên Thành nghe vậy bất giác rùng mình, nhưng cậu chưa kịp phản ứng gì đã bị Vu Tử Ân đưa đôi môi khô sơ đáng sợ đó vào hai bên cổ của mình liên tục dùng đầu lưỡi liếm láp, Liên Thành cố giắng chống trả cậu lắc đầu ngầy ngậy tay giữ lấy tay anh ta ngăn cản chân giãy đạp muốn thoát khỏi người đàn ông đáng sợ trước mặt này, nhưng cậu nào có sức chống trả một ngã đàn ông to khỏe này chứ. (3)
Lúc này Vu Tử Ân mạnh hơn bao giờ hết anh ta dùng một tay giữ chặt hai tay Liên Thành tay còn lại mò mẩm bên trong áo cậu, từng đợt sờ mó khiến Liên Thành không khỏi rùng mình.
Lý Hiên đang trên đường về nhà, nhưng trong lòng rất nóng ruột, cảm xúc khó diễn tả, cậu sợ Liên Thành gặp chuyện không hay. Vừa về đến nhà thấy cửa mở toang là cậu biết Liên Thành gặp chuyện rồi, ngay lập tức cậu đã chạy vào nhà nhìn thấy cảnh tượng đáng kinh hãi đó. Liên Thành đang bị Vu Tử Ân mân mê cơ thể, Lý Hiên như con hổ xổng chuồng lao vào nắm Vu Tử Ân nếm đi như một con chó, cậu nghiến răng nhìn Vu Tử Ân nói: "Thằng khốn sao anh dám đến đây làm chuyện đó với Thành Thành hả?" rồi đỡ Liên Thành đứng dậy thấy người cậu đâu đâu cũng có vết máu sắc mặt lo lắng hỏi: "Em bị thương ở đâu? Sao toàn là máu thế này?" (2)
Liên Thành sợ hãi ngục ngã trong vòng ta Lý Hiên run rẩy nói: "Anh về rồi, Hiên Hiên em thật sự rất sợ"
Lý Hiên ôm cậu an ủi: "Không sao, không sao anh về rồi"
Vu Tử Ân bất ngờ bị Lý Hiên nếm đi mà chưa kịp phản ứng, anh ta loạn choạng đứng dậy nhìn về phía hai người nói: "Lại là cậu, tại sao lúc nào cũng là cậu? Nhưng lúc tôi muốn ở cùng em ấy cậu luôn xuất hiện là sao?"
Liên Hiên cởi áo khoác ra mặt cho Liên Thành, an ủi cậu một chút rồi đi lại chỗ Vu Tử Ân giận dữ đấm một cái thật mạnh vào mặt anh ta, âm thanh dứt khoát như bao nhiêu sự mạnh mẽ thêm tức giận của cậu đều đồn hết vào đó. Cú đánh mạnh làm anh ta choáng váng không thể đứng vững mà ngã xuống đất, anh ta loạng choạng đứng dậy muốn lao tới chỗ Lý Hiên đấm lại cậu một cái. Cú đánh trả khiên Lý Hiên như phát điên lao lại phía Vu Tử Ân như con thú dữ túm chặt ngang thân anh ta, sự tức giận dồn nén bặm chặt môi gầm gừ vài tiếng rồi ấn Vu Tử Ân xuống đất đánh túi bụi mà không màng đến việc anh ta sống chết ra sao, đến khi Liên Thành gọi cậu mới dừng.
Lý Hiên đi lại chỗ Liên Thành xem tình hình rồi hỏi han, Liên Thành ôm chặt cậu không nói lời nào, hơi thở vẫn còn sợ hãi Lý Hiên cũng không hỏi nữa cậu ngồi bên cạnh xoa lưng Liên Thành an ủi, mắt nhìn Vu Tử Ân căm hận nói: "Ra khỏi nhà tôi ngay lập tức"
Vu Tử Ân dùng chút sức lực còn sót lại đứng dậy mang theo cơ thể đầy máu ra khỏi nhà đến của cậu quay lại nói: "Xin lỗi em Tiểu Mạc" rồi rời đi. (2)
Tối đó Liên Thành ở trong nhà tắm rất lâu, cậu liên tục kỳ cọ cơ thể, kỳ đến nỗi toàn thân toàn vết đỏ do bông tắm để lại. Nhìn mình trong gương không làm chủ được mà nước mắt lại cứ rơi, Lý Hiên đợi mãi không thấy cậu bước ra, cậu lo lắng đi vào phòng tắm thấy Liên Thành cứ đứng sững sờ ở đó nhìn mình trong gương, tóc còn chưa được sấy khô.
Cậu đi lại cầm theo chiếc khăn ôm Liên Thành từ phía sau giọng ấm áp nói: "Em lại thế nữa rồi, để anh sấy tóc cho em nhé"
Nhìn thấy Lý Hiên, cảm xúc Liên Thành như vỡ òa, cậu xoay người ôm chặt Lý Hiên không ngừng khóc lóc nói: "Anh ta động chạm vào cơ thể em rồi, bàn tay anh ta rất đáng sợ, anh ta...anh ta.." (2)
Lý Hiên ngắt lời an ủi: "Anh ta sẽ không dám làm gì em nữa đâu, sau này anh sẽ không để em một mình như thế nữa, mọi chuyện qua rồi Thành Thành đừng sợ"
Liên Thành nhìn Lý Hiến ánh mắt đáng thương hỏi: "Lần này cơ thể em thật sự bị anh ta vấy bẩn rồi, anh có.."
Không thể cậu nói hết câu Lý Hiên đã chủ động hôn cậu một cái rất lâu rồi đáp: "Đừng tự nói bản thân mình như thế, cũng đừng hỏi anh câu hỏi đó. Đối với anh, em của trước đây hay bây giờ vẫn như nhau. Em không chê anh thì thôi sao anh có thể chê em chứ"
Liên Thành nước mắt long tròng hỏi: "Thật không? Anh sẽ không vì chuyện này mà bỏ em?"
Lý Hiên vui vẻ cười đáp: "Đương nhiên là thật rồi, anh sẽ không bao giờ bỏ rơi em"
Liên Thành vui vẻ đứng yên để Lý Hiên sấy tóc, nhưng sự vui vẻ đó không giống với trước đây nữa.
Quay lại bàn ăn Liên Thành nhìn những món Lý Hiên đã chẩn bị mặt buồn phiền nói: "Vốn dĩ muốn nấu cho anh một bữa tối lãng mạng vậy mà...
Lý Hiên xoa tóc Liên Thành hỏi: "Bữa tối anh chuẩn bị không đủ lãng mạng sao?"
Liên Thành tươi cười nhìn cậu đáp: "Đương nhiên là đủ, bữa tối anh chuẩn bị lúc nào cũng đủ lãng mạng. Em cũng muốn nấu cho anh một bữa tối lãng mạng như thế nhưng lại không thể"
Lý Hiên gắp một chút thứ ăn cho vào miệng Liên Thành nói: "Chúng ta còn nhiều thời gian mà, sau này em nấu cho anh cũng đâu muộn"
Liên Thành vui vẻ giật đầu, nhưng Lý Hiên nhìn ra sự vui vẻ đó không hề vui một chút nào, có lẽ Liên Thành vẫn còn để tâm đến chuyện lúc nảy.
Lý Hiên chăm chú nhìn Liên Thành ăn một lúc rồi cất lời: "Hay chúng ta đi du lịch đi?"
Liên Thành bất ngờ khi nghe câu nói đó, cậu hỏi lại: "Du lịch? Ở đâu?"
Lý Hiên vui vẻ nói: "Nhật Bản nhé, anh nghe nói ở Sapporo Hokkaido Nhật Bản vào mùa này rất đẹp, tuyết cũng đã rơi rồi. Ở đó có cả nhà máy socola nữa tha hồ để em chọn lựa"
Liên Thành nghe vậy không do dự giật đầu đồng ý, chỉ cần nghe đến socola tâm trạng cậu trở nên tốt hơn. Cậu đi lại hôn má Lý Hiên nói: "Cảm ơn anh vẫn luôn ở bên em"