Lúc sau Liên Thành khế giọng hỏi: "Hiên Hiên hay là em nghỉ làm nhé?"
Lý Hiên nghe vậy bừng tỉnh hỏi lại: "Em vẫn còn để tâm đến chuyện đó à?"
Liên Thành ôm chặt eo Lý Hiên đáp: "Không, em không để tâm đến chuyện đó em chỉ không muốn anh phải lo lắng thêm thôi. Với lại em cũng muốn thử trải nghiệm công việc mới"
Lý Hiên nhỏ nhẹ hỏi: "Nếu nghỉ em sẽ phải bắt đầu với công việc mới đấy? Em làm được không?"
Liên Thành cười đùa nói: "Nếu em làm không được thì có anh nuôi em rồi, em đâu sợ đói"
Lý Hiên nghe vậy cười theo đáp: "Được, vậy em nghỉ đi, không cần làm gì cả ở nhà anh nuôi" rồi hôn lên tóc cậu.
Hôm sau Liên Thành mệt mỏi nằm trên giường toàn thân không còn chút sức lực nào, cơ thể chi chít vết đỏ do Lý Hiên để lại bên dưới thì đau ê ẩm đến mức ngồi dậy cũng không có sức. Lý Hiên từ bên ngoài vào mang theo bữa sáng gọi cậu ngồi dậy, Lý Hiên đặt bữa sáng lên giường nhìn Liên Thành âu yếm nói: "Đêm qua em chịu thiệt rồi, hôm nay ăn sáng ở đây nhé" - nói rồi cậu mân mê đôi mông của Liên Thành hỏi: "Em còn đau không?
Liên Thành lườm cậu một cái đáp: "Anh nói xem còn đau không? Rõ ràng em đã bảo nhiêu đó đủ rồi mà anh vẫn cổ"
Lý Hiên đưa tay lên mân mê gương mặt đang hờn dỗi của cậu nói: "Anh cố nhưng ai sướng? Là ai đêm qua câu dẫn anh?" (5)
Nghe vậy cậu không nói nữa cậu né tránh câu trả lời, chỉ cười e thẹn một cái rồi nhận lấy bữa sáng Lý Hiên chuẩn bị cho mình, bữa sáng hôm nay có vẻ đặt biệt hơn bình thường, bánh sandwich nhân socola, sữa nóng socola còn có viên socola mà cậu thích.
Nhìn bữa sáng trên tay cậu hạnh phúc nói: "Cảm ơn anh Hiên Hiên"
Nhưng lại đặt bữa sáng qua một bên cho viên socola vào miệng rồi hôn Lý Hiên, viên socola liên tục đổi vị trí hết đi qua miệng người này lại sang miệng người kia, viên socola cứ thế tan chảy trong miệng hai người, Lý Hiên cảm nhận được vị ngọt trong miệng liền nhả đôi môi Liên Thành ra kéo theo một sợ chỉ không bạc mà là nâu hỏi: "Sao lại cho anh ăn socola rồi? Anh đâu thích ăn ngọt?"
Liên Thành ăn thêm một viên nữa rồi nhìn Lý Hiên nói: "Vậy là anh không muốn hôn em?"
Lý Hiên bất lực đáp: "Việc hôn em và ăn socola đâu liên quan?"
Liên Thành đưa đôi môi mình ra nói: "Vậy hôn em đi"
Lý Hiên dù không thích ngọt nhưng với sự gọi mời này cậu cũng không thể từ chối, Lý Hiên cười đê tiện một cái rồi về dập tới miệng Liên Thành dùng đầu lưỡi cố lấy viên socola trong miệng cậu ta. Hai người tranh giành nhau một viên socola trong miệng đối phương, socola cứ thế mà tan chảy. Hết viên này Liên Thành lại lấy viên khác liên tục cậu dẫn người đàn ông trước mặt. (2)
Sau bữa sáng ngọt ngào với Lý Hiên, Liên Thành cuối cùng đã quyết định nghỉ việc, cậu không đến công ty mà gọi cho Mộng Thanh sẽ sắp xếp công việc và bàn giao lại nhanh nhất có thể. Đêm đó Mộng Thanh cũng chứng kiến mọi chuyện nên cô hiểu lý do Liên Thành muốn nghỉ. Sau đó tin tức truyền đến tại Vu Tử Ân anh ta liền gọi cho Liên Thành muốn được gặp cậu để nói chuyện về buổi tối hôm đó nhưng Liên Thành đã từ chối. (1
Cả ngày hôm đấy Lý Hiên đi làm chỉ còn mỗi Liên Thành ở nhà, cậu chán nản không có việc gì làm cứ đi ra đi vào rồi lại trông ngóng người mình thương về nhà. Điện thoại thì tin nhắn nhảy liên tục, cậu nằm ở phòng khách cười thích thú khi trò chuyện với Lý Hiên qua điện thoại. Bất chợt có tin nhắn của người không nên nhắn gửi tới lại là anh ta Vu Tử Ân. Anh ta vẫn muốn gặp Liên Thành, một phần muốn xin lỗi một phần muốn nói chuyện về việc cậu xin nghỉ. Liên Thành chỉ lướt qua mà không xem, cậu chỉ chăm chú vào cuộc nói chuyện giữa cậu và Lý Hiên. ( 3
Mãi mê trò chuyện, cậu cũng chẳng để ý đến thời gian đến khi nhìn lại trời đã tối, nhớ ra bữa tối còn chuẩn bị cậu lật đật ngồi dậy muốn nấu cho Lý Hiên một bữa tối lãng mạng. Đang loay hoay trong bếp thì nghe thấy tiếng chuông, cậu hớn hở mặt chào đón ra mở cửa vui vẻ nói: "Mừng anh về nhà"
Nhưng nụ cười trên mặt liền tắt sau khi nhìn thấy người trước mặt, người đó không phải là người cậu đang trông đợi mà là người cậu không muốn gặp lại, Vu Tử Ân. (D)
Liên Thành ánh mắt hoảng loạn sợ hãi tay chân bủn rủn bất giác lùi lại phía sau, nói không thành tiếng: "V...Vu...Vu Tử Ân?"
Vu Tử Ân bước vào Liên Thành liền lùi lại, anh ta khẽ giọng nói: "Tiểu Mạc, anh xin lỗi, chuyện hôm trước là lỗi của anh, anh uống nhiều không làm chủ được mình nên mới làm ra những hành động không phải với em. Tiểu Mạc anh thật sự xin lỗi em"
Vu Tử Ân càng nói Liên Thành càng sợ hãi mà lùi lại miệng lắp bắp được vài chữ: "C...cút...cút ra khỏi nhà tôi"
Vu Tử Ân vồ vập tới nắm chặt hai tay Liên Thành nói: "Anh chỉ muốn đến xin lỗi em thôi anh không làm gì em đâu, Tiểu Mạc tha lỗi cho anh được không?"
Liên Thành vùng vẫy cầu xin nhưng tay vẫn bị giữ chặt, cậu cố hết sức để đẩy anh ta ra nhưng không được, Liên Thành nhìn Vu Tử Ân đôi mắt hận thù dâng lên nghiến răng nói: "Thả tôi ta trước khi tôi phát điên, tôi không chắc sẽ làm gì anh nếu anh còn tiếp tục như thế này" (D)
Vu Tử Ân thấy ánh mắt Liên Thành có chút giận giữ còn pha chút điên cuồng, anh ta nhớ lại ánh mắt tối đó Lý Hiên nhìn mình liền sợ hãi mà thả lỏng tay, Liên Thành nhanh chóng chạy đi chỗ khác cậu tìm kiếm thứ gì đó có thể phòng thân.
Thấy Liên Thành như vậy Vu Tử Ân nhỏ nhẹ nói: "Nếu em không muốn nói chuyện với anh vào lúc này thì không nói nữa, anh về trước hẹn gặp lại em ở công ty nha"Liên Thành trên tay cầm con dao chĩa về phía Vu Tử Ân nói: "Tôi sẽ không làm ở đó nữa, tôi sẽ bàn giao mọi việc lại cho chị Mộng Thanh. Tôi với anh từ nay về sau đừng gặp nhau nữa"
Vu Tử Ân tức giận nói: "Tại sao? Chuyện tối đó anh đã xin lỗi em rồi còn gì, sao lại không muốn gặp anh. Hả?" (3)
Liên Thành nhận ra tâm lý anh ta đang không ổn nói: "Anh về trước đi"
Vu Tử Ân tiến lại gần giọng dịu hơn lúc nảy hỏi: "Tại sao em không chấp nhận anh? Em có biết anh đã yêu em từ cái lúc em tham gia vào câu lạc bộ không? Anh đã rất vui khi gặp lại em ở công ty, anh đã rất kỳ vọng vào việc lần này sẽ có được em. Tại sao em không hiểu hả" (D)
Liên Thành lùi lại vài bước tay vẫn đang cầm con dao chĩa về phía đối phương nói: "Tôi đã từng rất vui khi gặp anh, được anh chỉ dậy và giúp đỡ khi tham gia câu lạc bộ. Tôi từng xem anh như anh trai của mình nhưng anh lại phá vỡ tình cảm tôi dành cho anh. Nếu đêm đó anh không làm thế với tôi có lẽ bây giờ tôi với anh vẫn có thể là bạn"
Vu Tử Ân nghe vậy, nhếch mép cười nói: "Nhưng từ đầu anh tiếp cận em không phải để em xem anh là anh trai" - anh ta tiến lại gần Liên Thành nói tiếp: "Anh đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên, anh chỉ muốn được ở bên em thôi" - anh ta tiến lại gần hơn 3
Liên Thành biết hành động tiếp theo của anh ta là gì liền đưa con dao lên phía trước nói: "Lùi lại nếu anh không muốn bị thương"
Vu Tử Ân cười điên dại nói: "Anh biết em không dám làm gì anh đâu"
Nói rồi anh ta dùng tay mình cầm chặt vào lưỡi dao trên tay Liên Thành, những giọt máu đỏ cùng vì thế mà chảy ra tùng chút, Liên Thành sợ hãi buông con dao ra, run bần bật lùi lại mắt vẫn nhìn vào con dao lắp bắp nói: "A....anh...anh điên rồi" rồi đưa ánh mắt sợ hãi về phía Vu Tử Ân
Vu Tử Ân cười như điên đáp: "Phải, anh điên rồi, vì yêu em nên anh sắp phát điên tồi" - anh ta mặt để tiện cười nham hiểm nói tiếp: "Hành động tiếp theo của anh còn điên hơn nữa"