Điền Tư có hơi ngạc nhiên, tay đang gấp quần áo cho cô cũng nhẹ nhàng buông xuống.
Hồ Già vô tư cắn một miếng táo, nhướng mày nói: "Đúng là đi vào núi đó, qua đó ở một tuần rồi ra, cũng chẳng có gì cả."
Điền Tư nhìn vẻ mặt của cô, "Nghe có vẻ như rất vất vả, liệu có mệt lắm không?" Hồ Già nằm trên giường, lười biếng nhai táo: "Chắc sẽ không mệt đâu, chỉ là chạy vai phụ thôi mà." Điền Tư vỗ về cô: "Đoàn phim sắp xếp chỗ ở cho em ở đâu vậy?" Hồ Già xoay người, tựa sát vào anh hơn: "Chỗ ở họ vẫn chưa nói, đến lúc đó thì xem thế nào, họ cũng đâu có bán em đi đâu."
Nói xong, cô cúi mắt xuống, chăm chú gặm quả táo, hàng mi dài xinh đẹp, không có chút nào lo lắng.
Điền Tư nhìn cô, vừa bận tâm vừa muốn bật cười, như đang ngậm một viên kẹo mềm bọc bột chua trong lòng.
Điền Tư thu dọn đồ đạc xong rồi nói với cô: "Trên núi có côn trùng, phải mua thêm một ít thuốc xịt chống côn trùng nữa."
Hồ Già lăn người, dùng chân chạm vào anh: "Mang mấy thứ này làm gì? Mùa đông rồi, đâu có côn trùng gì đâu."
Điền Tư nắm lấy mắt cá chân cô, mỉm cười rồi hù dọa cô: "Tất nhiên là có côn trùng, mẹ anh trước kia ở trên núi bị côn trùng cắn còn phải đưa vào bệnh viện đấy."
Hồ Già nhăn mũi nói: "Vậy thì mang theo đi, dù sao anh cũng muốn em mang đủ thứ mà." Điền Tư cười nói: "Vậy anh lại hy vọng em sẽ mang anh theo cùng." Hồ Già lè lưỡi: "Sến sẩm quá, chịu không nổi đâu, em còn lâu mới mang anh đi." Điền Tư nghiến răng cười rồi cúi xuống cù lét cô, hai người bật cười thành tiếng, Hồ Già bóp chặt lấy tay Điền Tư, đè lên người anh, không hiểu sao lại rất muốn anh.
Cô hỏi anh: "Em đi rồi anh có nhớ em không?"
Điền Tư ngoan ngoãn ngước nhìn cô, gật đầu không một chút do dự, "Bây giờ anh đã rất nhớ em rồi."
Hồ Già ừ một tiếng, cô nhìn Điền Tư một lúc rồi nghiêng đầu hỏi anh: "Vậy hôm nay làm nhiều lần có được không?"
Điền Tư mỉm cười, bàn tay thuần thục vuốt ve đầu gối của cô, ngón cái nhẹ nhàng xoa nắn đầu gối mềm mại rồi đi xuống dưới nữa, ngón chân hồng hào của Hồ Già cũng đáng yêu như một bông hoa tuyết vậy, yết hầu Điền Tư lăn qua lăn lại hai lần, mắt anh sáng lên rồi ngẩng đầu hôn cô, Hồ Già không nhịn được mà bật cười.
Anh mân mê đôi chân cô, trong lòng có chút ngứa ran, có chút muốn bị cô giẫm lên thật mạnh, lại có chút muốn liếm cô, cắn cô.
Tưởng tượng một hồi, Điền Tư cương cứng đến dữ dội, anh cựa quậy người, muốn xoay người ngồi dậy.
Hồ Già ấn anh xuống, đối diện với ánh mắt rõ ràng của anh, đánh anh một cái: "Lại muốn liếm chân? Chỉ có chó con mới liếm chân người ta thôi."
Điền Tư ôm cô, khàn giọng nói: "Vậy anh chính là chó của em." Hồ Già bật cười không nói nên lời.
Hôm đó, Điền Tư nói đúng lời, anh vô cùng được toại nguyện ở trên giường.
Mấy ngày sau, Hồ Già vào đoàn quay phim.
Địa điểm quay ở nơi xa lắc xa lơ, Hồ Già xuống tàu cao tốc rồi lại lên xe buýt đường dài.
Đàn ông phụ nữ, già trẻ ngồi ngột ngạt trong xe mấy tiếng đồng hồ, không khí cũng trở nên đục ngầu, như phần nước canh mì ăn liền khi sắp hết.
Ông anh ngồi sau lưng Hồ Già ngáy đến vang trời, khoang mũi hẹp cộng hưởng còn hơn cả loa lớn, Hồ Già nghe đến mức đầu cảm thấy choáng váng, cô đeo tai nghe lên và chơi điện thoại. Trong WeChat, Chu Lai liên tục gửi cho cô mấy tin nhắn, cô mở ra xem, bên trong có một tấm ảnh chụp vội, chụp cô, nói đúng hơn là quảng cáo đồ uống của cô, hay nói chính xác hơn nữa, là quảng cáo của cô được chiếu trên màn hình lớn ở Ấn tượng thành. (*)(*Ấn tượng thành hay còn gọi là Impression City trong tiếng Anh, là một chuỗi trung tâm thương mại và giải trí nổi tiếng tại Trung Quốc, thường được biết đến với các không gian mua sắm, ẩm thực và giải trí đa dạng.)
Hồ Già nheo mắt nhìn kỹ một lúc, cô cảm thấy mình có hơi xa lạ, cũng hơi chói mắt, như thể độ sáng đã được nâng lên.
Chu Lai gửi tin nhắn thoại cho cô, giọng nói phấn khích và đơn thuần: "Là chị à? Đẹp quá đi!"
Hồ Già cười, không biết mình nên trả lời cô ấy như thế nào.
Cô có hơi ngượng ngùng.
Xem xong WeChat, Hồ Già lại vào QQ điểm danh.
Lớp họ có hai nhóm QQ, một cái do giáo viên lập, một cái do học sinh thêm nhau vào.
Nhóm trước có cái tên khá đơn giản, gọi là Lớp 8 Năng động, trong nhóm toàn là tài liệu học tập, mọi người chỉ vào đó để điểm danh, không ai nhảy ra nói chuyện, nhóm sau gọi là Lớp thiếu niên Xuân Điền Hoa Hoa, ngày ngày đều có người nhảy vào tán gẫu, nói chuyện lung tung, cười đùa ầm ĩ. Hồ Già không có bạn bè ở trong lớp, càng không quan tâm đến bạn học, cô chưa bao giờ vào xem nhóm, càng không lên tiếng gì ở trong đó, cho đến khi hôm nay có người @ cô.
Bành Vu Yến Quyến Trung: @Hồ Già
Bành Vu Yến Quyến Trung: [Video]
Bành Vu Yến Quyến Trung: Đây là cậu à? Cậu quay quảng cáo rồi à?
Bố mày đến rồi đây: Chị Vú giỏi quá, giàu sang phú quý, đừng quên anh em nhé
Đánh bại cà chua: Thật sự quay quảng cáo à?
Chiến sĩ thuần hận: Thật đấy, hôm trước tao đi Ấn tượng thành cũng thấy rồi
Makka Pakka (bản học tập): Ngầu vậy á? Cậu ấy thật sự sắp trở thành minh tinh rồi à?
Makka Pakka (bản học tập): Khai giảng nhắc tao xin chữ ký chụp ảnh chung với cậu ấy nhé
Từ Duệ dùng tên thật lên mạng: Nếu đây là nó, tao chồng cây chuối ăn c*t nhé
"Từ Duệ dùng tên thật lên mạng" đã thu hồi một tin nhắn
Từ Duệ dùng tên thật lên mạng: ...
Bố mày đến rồi đây: Không phải mày muốn ăn c*t à?
Từ Duệ dùng tên thật lên mạng: Cút đi, tao thấy là mày muốn ăn c*t thì có
Lông mày Hồ Già giật giật hai cái, trong nhóm vẫn còn người nói chuyện, ồn ào và huyên náo.
Cô đành tắt điện thoại, bật lớn âm lượng tai nghe, theo chiếc xe lắc lư, nghiêng nghiêng mà nhìn những ngọn núi bên ngoài cửa sổ.
Mấy tiếng sau, xe buýt chạy đến một thị trấn nhỏ có mưa phùn lạnh lẽo, ù ù rồi dừng lại, Hồ Già lộp bộp lôi chiếc vali xuống xe, bánh xe lăn qua lăn lại, như không tìm được phương hướng. Cô không cần ngẩng đầu cũng biết thị trấn nhỏ này đông tây nam bắc đều là núi xanh, núi thẳng đứng, núi cao to, to lớn đến mức khiến người ta không thở nổi. Hồ Già im lặng nhìn một lúc rồi lấy điện thoại gửi tin nhắn WeChat cho Điền Tư, tin nhắn không gửi được.
Ở đây không có tín hiệu, Hồ Già giơ điện thoại cả nửa ngày rồi thất vọng thu lại.
Xa xa, xe của đoàn phim chạy đến đón cô và các diễn viên khác.