Tiết Tiểu Hàn đã qua, Thượng Hải lạnh hơn cả nước dưới lớp băng trong thùng nước, ẩm lạnh đến mức ngón chân cũng cảm thấy đau nhức.
Điền Tư mở hết công suất sưởi ấm trong nhà, không khí lạnh nóng va chạm nhau, cửa kính ẩm mờ như phủ một lớp bộ lọc mờ ảo.
Trước khi ra ngoài, Hồ Già nổi hứng trẻ con, cô dùng ngón tay viết tên mình lên cửa kính, rồi lại viết tên Điền Tư, tên của họ đứng cạnh nhau như đang dắt tay nhau, để lộ ra phong cảnh tươi đẹp phía sau, Hồ Già nhìn một lúc rồi ngượng ngùng dùng tay áo lau đi. Lau xong, cô lén lút quay đầu nhìn lại, Điền Tư đang cúi đầu rót nước lê tuyết vào bình giữ nhiệt cho cô, hoàn toàn không hay biết chuyện này.
Buổi trưa, Hồ Già ăn cơm với Trần Mạch và những người khác.
Kết quả thi tuyển sinh của các tỉnh đều đã có, họ hỏi nhau điểm số, trong lòng cũng đã có sự chuẩn bị.
Trong cơ quan, có người thi đỗ hạng 9 toàn thành phố Thượng Hải, cũng có người đỗ hạng 7 toàn tỉnh Giang Tô, thành tích của Hồ Già chưa kịp phồng lên đã bắt đầu xẹp xuống. Cô xem bảng điểm của bạn học, trên đó còn ghi số người cùng điểm, như cô bạn ở Giang Tô kia có tới 3 người cùng điểm với cô ấy, Hồ Già nghĩ chắc mình cũng xếp hạng 19 toàn tỉnh cùng với nhiều người khác, phía trước cũng còn có nhiều người cùng điểm nữa.
Trần Mạch thấy Hồ Già cúi đầu suy nghĩ thì trêu cô: "Ban đầu không phải là em tưởng mình thi tốt nhất à?"
Hồ Già nghe thì cười, cô dùng đũa gắp gắp súp lơ xanh luộc trong hộp cơm.
Bạn học ở bên cạnh tò mò hỏi: "Hạng 7 toàn tỉnh là thi thế nào vậy? Diễn cái gì đó?"
Bạn học đó trả lời: "À, mình diễn Xuyên kịch biến diện (*) cho thầy cô xem."
(*Xuyên kịch biến diện hay còn gọi là Kịch đổi mặt. là một kỹ thuật đặc biệt trong Kinh kịch Tứ Xuyên, cho phép diễn viên thay đổi khuôn mặt một cách nhanh chóng và thần tốc, thể hiện sự biến đổi phức tạp của tâm trạng nhân vật. Từ vui mừng, giận dữ, sợ hãi cho đến những cung bậc cảm xúc sâu sắc hơn, tất cả đều được diễn tả sinh động qua những chiếc mặt nạ.
Dứt lời, những người khác sửng sốt đánh rơi đũa.
"Trời ơi... Xuyên kịch biến diện, giỏi quá đi."
Đã gần tối, vẫn có những bạn học lẩm bẩm về chuyện thi tuyển sinh tỉnh.
Trần Mạch bật đèn, chỉ huy mấy nam sinh kê bàn lại với nhau, vỗ tay gọi mọi người tụ tập lại.
Cô lớn tiếng nói: "Nào nào, mọi người mang máy tính qua đây đăng ký thi tuyển đi, tối nay tôi sẽ ở đây hỗ trợ các em đăng ký, có gì thắc mắc cứ hỏi, cần tìm hiểu trước điều gì thì cứ tìm hiểu, đừng đến lúc đó bảo tôi quên cái này, nhầm cái kia. Mỗi năm, tôi nói cho các em biết, mỗi năm đều có người đăng ký sai chuyên ngành, bỏ lỡ kỳ thi, nói ra mất mặt chết đi được!"
Hồ Già ôm laptop ngồi xuống, nghiêm túc suy nghĩ về việc đăng ký.
Bốn trường đại học lớn đều đã có thông báo tuyển sinh, Hồ Già tổng hợp thông báo tuyển sinh thành tài liệu để trên màn hình.
Khoa Biểu diễn Bắc Điện tuyển sinh nhiều nhất, tới 75 chỉ tiêu, Khoa Biểu diễn Thượng Diễn chỉ bằng một nửa Bắc Điện, tuyển sinh 35 người, Trung Truyền còn ít hơn, tuyển sinh 30 người, Trung Diễn là ít nhất, chỉ tuyển 25 người. Đọc xong thông báo tuyển sinh, Hồ Già hít thở không thông, cô cảm thấy mình như một con cá nhỏ trong ao, làm sao có thể chen qua con đường hẹp như vậy để vào những trường này đây?
Một người bạn học than thở: "Mình thật sự không hiểu nổi, Trung Diễn tuyển ít quá vậy, không thể mở rộng tuyển sinh được à?"
Một bạn khác tiếp lời: "Ôi, tuyển có 25 người, cấp 50 giấy chứng nhận đỗ, trong đó một nửa là giấy vô hiệu rồi."
Hồ Già bị tỷ lệ 5:5 này dọa sợ, cô quay sang hỏi họ: "Giấy chứng nhận vô hiệu là sao, sao lại nói như vậy?"
Trần Mạch gõ gõ bàn, kiên nhẫn giải thích cho họ: "Trường học nào cũng đều cấp giấy chứng nhận gấp đôi chỉ tiêu tuyển sinh, như Trung Diễn lần này tuyển 25 người, vậy họ sẽ cấp 50 giấy chứng nhận, ai vượt qua phần văn hóa sẽ được tuyển theo thứ tự xếp hạng chuyên ngành, quá hạng 25 là nguy hiểm rồi, từ hạng 30 trở xuống khả năng trúng tuyển lại càng nhỏ, vậy nên mới nói là, các em muốn thi vào Trung Diễn thì phải lấy được giấy của top 25 mới an toàn."
Hồ Già nghe xong lại cảm thấy con đường thi cử của mình bị thu hẹp thêm một chút.
Đăng ký bốn trường lớn xong, Hồ Già đã tốn mất mấy trăm tệ.
Cô nhếch miệng nghĩ mình còn chưa thi đỗ, đã phải trả tiền cho trường rồi, nhất định phải thi đỗ mới được.
Trần Mạch liếc qua màn hình máy tính của họ, không quên nhắc nhở họ: "Các em đừng chỉ tập trung thi Bắc Điện, Trung Diễn, hãy cân nhắc cả các trường hạng hai như Chiết Truyền, Xuyên Truyền, Thượng Đại, Thượng Thị Giác (*), chọn thêm trường lót đáy, để lại đường lui cho bản thân, tuyệt đối đừng tham cao, hiểu chưa?" Họ nghe lời và không nói gì.
(*Chiết Truyền: Đại học Truyền thông Chiết Giang,
Xuyên Truyền: Đại học Truyền thông Tứ Xuyên,
Thượng Đại: Đại học Thượng Hải,
Thượng Thị Giác: Học viện Nghệ thuật Thị giác Thượng Hải.)
Hồ Già đăng ký xong, cô ngửa đầu vận động các khớp trên cổ, rồi nhàn hạ nhìn quanh các bạn học.
Những thiếu niên, thiếu nữ cuộn mình trên ghế, để kiểm soát cân nặng, họ dùng nĩa nhựa từ từ ăn phần salad nhạt nhẽo không có sốt.
Tuy đang ăn salad nhưng mắt họ vẫn dán vào màn hình máy tính, nghiêm túc click chuột, màn hình như một tấm phản quang, chiếu sáng khuôn mặt non nớt của họ. Hồ Già trong lòng dâng lên một cảm giác mềm mại và buồn vui lẫn lộn, như nhìn thấy những thần tượng còn đang sống dưới tầng hầm, liệu thế giới có ai biết đến sự tồn tại của họ không? Cho dù cuối cùng họ không thi đỗ vào những trường đại học tốt, họ vẫn muốn được nhìn thấy.
Thời gian như những xúc tu sáng long lanh của sứa biển, mềm mại mà biến đổi một cách linh hoạt.
Đã là cuối tháng 1, hôm đó, Hồ Già vừa bước xuống lầu đã "xoạch" một cái suýt ngã, Điền Tư vội vàng đỡ lấy cô.
Sau khi Hồ Già đứng vững, anh nhìn xuống mặt đất rồi nói với cô: "Dưới đất đóng băng rồi." Cô cúi đầu nhìn, hóa ra là nước mưa hôm qua đã đóng lại thành băng, mặt băng trên bậc thang ướt và lấp lánh ánh sáng. Hồ Già buộc chặt khăn quàng, thở ra hơi trắng rồi nói với Điền Tư: "Bây giờ đã thật sự lạnh rồi." Điền Tư gật đầu, anh dùng điện thoại chụp bậc thang, Hồ Già cười anh: "Cái này mà anh cũng chụp cơ à." Điền Tư dịu dàng nói: "Đây là lần đầu tiên năm nay đóng băng mà." Hồ Già nhìn biểu cảm tinh tế của anh, trong lòng cô mềm nhũn, cô nghĩ anh thật sự yêu thích thế giới này.
Hồ Già đến cơ quan, vừa đặt cặp xuống cô đã bị Trần Mạch gọi vào phòng tập múa.
Hôm nay là buổi phỏng vấn mô phỏng vòng sơ tuyển trực tuyến, Trần Mạch khiêng cả đống thiết bị quay phim vào lớp học.
Cô kéo Hồ Già đứng sau hai chiếc đèn bóng lớn vài trăm oát, rèm cửa sổ nhung đen dày trong lớp học được kéo lên.
Trần Mạch nhìn ánh sáng rồi lại nhìn cô, tay với lên điều chỉnh độ sáng theo từng nấc: "Em đứng yên ở đấy, cô xem ánh sáng đã được chưa."
Nói xong, Trần Mạch lại hối hả đẩy tivi màn hình LCD sang một bên, đặt điện thoại đối diện với Hồ Già, bật quay, hình ảnh trên điện thoại đồng bộ lên tivi, Hồ Già đối mặt với chính gương mặt của mình, cô chớp mắt, lại cảm thấy mình như đang chơi game tương tác, Trần Mạch nghiêm túc xác nhận mọi thứ xong rồi bảo Hồ Già bước xuống, xoa đầu cô nói: "Em lại soi gương rồi đấy."
Sáng sớm tập xong, Trần Mạch gọi mọi người đến để mô phỏng kỳ thi.
Sau khi phỏng vấn mấy bạn học, Trần Mạch đều không hài lòng, cô cau mày nói với họ: "Các em biết thi sơ tuyển trực tuyến là thi cái gì không?"
Mọi người dưới sân khấu đều lắc đầu, ai nấy đều giữ vẻ mặt nghiêm túc, không dám lên tiếng, Trần Mạch thở dài: "Thầy cô lên đầu tiên sẽ xem điều kiện ngũ quan và trạng thái tổng thể của các em, các em nói chuyện phải có thanh âm rõ ràng, đứng phải thẳng, bây giờ cô không có tâm trạng để hướng dẫn nhẹ nhàng nữa, chỗ nào các em sai, cô sẽ chỉ ra tại chỗ, các em về tự sửa, người tiếp theo -"
Hồ Già nhìn lông mày Trần Mạch nhíu chặt, cô nghĩ cô ấy sắp nổi giận rồi.
Phỏng vấn xong bạn học này, Trần Mạch nói: "Kiểu tóc của em không đúng, lộ hết xương gò má cao ra rồi."
Phỏng vấn xong bạn học kia, Trần Mạch thở dài: "Ánh mắt của em sao lại thế này, một đứa đứng gác một đứa canh gác à? Nhìn ống kính cho tử tế!"
Đến lượt Hồ Già, cô bình tĩnh đi hết quy trình, Trần Mạch hỏi cô với giọng châm chọc: "Em nghĩ mình đẹp lắm có phải không?" Hồ Già mặt dày gật đầu, Trần Mạch bật cười rồi ân cần nói: "Em có ưu thế thật, nhưng cũng đừng tự mãn, khi tự giới thiệu ít nhất cũng nên cười một chút, đừng lạnh mặt, thầy cô nhìn sẽ thấy em quá kiêu ngạo, có biết không?"
Trần Mạch phỏng vấn xong hơn 20 học sinh thì giọng cũng khàn đi.
Cô uống một ngụm cà phê đá Mỹ, giọng khàn khàn nói với họ: "Ngày kia là vòng sơ tuyển trực tuyến của Thượng Diễn và Chiết Truyền, các em về xem lại những lời cô nói hôm nay, lúc đó thi trực tuyến sẽ giống với quy trình của ngày hôm nay, những gì cần dạy các em cô đã dạy hết rồi, nếu không qua sơ tuyển, thì sau này không có phần của các em nữa - vì vậy, hãy chuẩn bị cho thật tốt."
Trần Mạch đặt cà phê đá Mỹ lên bàn, Hồ Già nhìn giọt nước trên thành ly trượt xuống như mồ hôi, trong lòng lại dâng lên một cảm giác căng thẳng ẩm ướt.
Mấy ngày sau, Hồ Già đến cơ quan quay video thi Thượng Diễn và Chiết Truyền.
Thi trực tuyến không thấy được phản hồi của giáo viên, rất thiếu đi cảm giác chân thực, họ lần lượt vào lớp quay video rồi trống rỗng bước ra.
Kỳ thi của Bắc Điện, Trung Diễn, Trung Truyền đều sắp xếp sau Tết, Trần Mạch kết thúc khóa học, một số bạn học thu dọn đồ đạc, bắt máy bay hay tàu cao tốc về nhà nghỉ đông. Trần Mạch không quên dặn dò họ: "Đồ để đó là để đó liền quên ngay, về cũng phải tập luyện mỗi sáng sớm, một ngày không luyện chỉ mình mình biết, hai ngày không luyện thì thầy biết, ba ngày không luyện -" Có bạn học cười rồi nói tiếp: "Đồng nghiệp biết!"
Cả lớp cười vang, trong lòng Hồ Già lại có hơi cô đơn.
Không đi học nữa, cô không biết phải sắp xếp bản thân như thế nào.
Tối đó, Ngô Hiểu Nhạc gửi tin nhắn cho Hồ Già.
Ngô Hiểu Nhạc: Nghe Trần Mạch nói, bây giờ các em nghỉ rồi à?
Hồ Già vừa trả lời đúng, Ngô Hiểu Nhạc đã gọi điện WeChat cho cô, Hồ Già nhận máy.
Mấy ngày nay Ngô Hiểu Nhạc bận đến nỗi khô cả cổ họng, giọng nói cũng khàn khàn: "Chị vừa đi khảo sát bối cảnh xong về khách sạn, lát nữa còn phải họp kịch bản, chị nói ngắn gọn với em nhé, chị có một việc giới thiệu cho em, đóng phim chiếu rạp, vai ít, không có nhiều tiền, còn phải vào núi quay một tuần, em có hứng thú không? Dù sao bây giờ em cũng không có việc gì, coi như tích lũy kinh nghiệm quay phim."
Hồ Già ngơ ngác, cầm điện thoại hỏi Ngô Hiểu Nhạc: "Chị gọi em qua đóng phim á? Lại còn là phim chiếu rạp á?"
Ngô Hiểu Nhạc ở đầu dây bên kia cười rồi báo tên đạo diễn và diễn viên chính cho cô, "Có hứng thú không?"
Hồ Già cảm thán: "Dàn diễn viên hàng đầu như vậy sao em có thể không hứng thú chứ!"
Ngô Hiểu Nhạc nói: "Vậy em thu dọn đồ đạc qua đây đóng phim đi."
Hồ Già cúp máy rồi hít một hơi thật sâu.
Cô không thể bình tĩnh nổi nên dứt khoát đi chạy chân trần ra phòng khách, nhào vào lòng Điền Tư quấy rối.
Hồ Già chụm tay che miệng, áp vào tai Điền Tư hét: "Làm sao đây! Em sắp đi đóng phim rồi!"
Điền Tư bị nhột đến mức cười không ngừng, anh đỡ cô hỏi có thật không, Hồ Già ngẩng mặt nói: "Lừa anh làm gì, đúng là thật sự đó."
Cô lại nói tên đạo diễn cho anh, Điền Tư ngạc nhiên nhướn mày, "Đúng là phim của ông ấy sao? Giỏi quá vậy?" Hồ Già cắn môi gật đầu, nhỏ giọng giải thích: "Nhưng em qua đó đóng vai phụ thôi, không có nhiều tiền, cũng không có nhiều đất diễn." Điền Tư suy nghĩ một lúc rồi nói: "Bản thân cơ hội hợp tác với đạo diễn lớn đã rất quý giá rồi, tiền chỉ là thứ yếu mà thôi." nói đến đây, anh lại cười nói với Hồ Già: "Lần này anh có thể nhìn thấy em trên màn ảnh rạp chiếu phim rồi." Hồ Già nghe xong lại càng vui, cô ôm Điền Tư làm nũng như gấu túi.
Giây phút này, hạnh phúc như một cành quế rung rinh, chỉ cần vươn tay là có thể hái được.
Giá như có thể mãi luôn vui vẻ thế này thì tốt biết mấy, họ nghĩ.