"A Lưu lâu lắm không đến, hôm nay ở lại chơi cờ với trẫm một ván."
Ta lặng lẽ lui ra ngoài.
Tại Diêu Hoa cung, gã nội thị trầm lặng kia đã đứng chờ từ bao giờ.
Ta giao cho hắn một phong thư ngắn:
"Bảo Yến vương ra tay đi."
20
Tối hôm đó, tại dịch quán nơi sứ đoàn Bắc Yến nghỉ lại, xảy ra một trận ẩu đả lớn.
Nguyên nhân bắt đầu từ một vị khách Bắc Yến nghe thấy có người Đại Lương trong quán mắng bọn họ là "giống nòi thô bỉ". Tức giận, vài người Bắc Yến lập tức lật bàn, xông vào đánh, khiến kẻ Đại Lương kia mặt mũi bầm dập.
Người Đại Lương vốn luôn tự hào là thiên triều thượng quốc, sao có thể chịu nổi cảnh ngoại nhân giương oai trên đất mình? Vì thế mọi người trong quán đồng loạt lao vào, đánh nhau loạn cả lên, m.á.u đổ khắp nơi.
Cuối cùng, vị trưởng sứ của Bắc Yến cũng nổi giận:
"Đại Lương khinh thường Bắc Yến thiếu muối, cấm buôn muối quan. Hiệp ước như vậy, không ký cũng được!"
Nói xong, ông ta thực sự dẫn cả đoàn sứ thần rời khỏi thành trong đêm.
Phụ hoàng nổi trận lôi đình, nghiêm phạt Đại hoàng huynh.
Lại sai Lưu Dung Dự dẫn người truy đuổi hơn ba trăm dặm, cuối cùng mới thuyết phục được sứ đoàn Bắc Yến quay lại.
Ngay sau đó, có người trong triều dâng sớ, tố cáo nhà họ Lưu buôn lậu muối với Bắc Yến để kiếm lợi khổng lồ.
Phụ hoàng giận dữ, hạ lệnh điều tra kỹ lưỡng.
Nhà họ Lưu buộc phải bỏ quân để giữ tướng, từ bỏ chi nhánh phụ trách buôn lậu muối với Bắc Yến.
Người đứng đầu chi nhánh đó chính là huynh ruột của Lưu Thục phi, cữu phụ ruột của Đại hoàng huynh.
Phụ hoàng gửi ba thước lụa trắng vào lãnh cung, ban cái c.h.ế.t cho Lưu Thục phi.
Nhưng với Lưu Chiêu nghi, ông vẫn sủng ái như cũ, thậm chí còn phong nàng lên làm Lưu Quý phi khi nàng được chẩn đoán mang thai.
Lưu Dung Dự nhờ công đuổi kịp sứ đoàn nên càng được sủng ái hơn trước.
Nhà họ Lưu dần chia thành ba phái: một phái vẫn đặt cược vào Đại hoàng huynh, một phái tiếp tục ủng hộ Lưu Dung Dự, và một phái quay sang tôn phụng Lưu Quý phi.
Đại hoàng huynh trở nên ngày càng âm trầm.
Ánh mắt của hắn, lạnh lẽo và bạo ngược, dần dần giống hệt phụ hoàng.
*
Cuối cùng, một ngày nọ, hắn chặn đường Lưu Dung Dự tại Hồng Văn quán:
"Lưu Thái phó, ta thực không ngờ kẻ truyền thư qua chim với Tam muội lại là ngươi."
Ánh mắt Lưu Dung Dự nhàn nhạt:
"Thần không rõ Điện hạ đang nói gì."
Đại hoàng huynh cười lạnh:
"Có người đã thấy một con chim xanh trong phủ ngươi."
Tim ta khẽ chấn động.
Hóa ra, con chim xanh mẫu phi mang theo đến Giang Nam không phải đã chết, mà là được thả đi, mang thư nhờ cậy Lưu Dung Dự.
Nếu vậy, chẳng lẽ mẫu phi đã biết trước mình có thể sẽ c.h.ế.t ở Giang Nam?
Toàn thân ta lạnh ngắt, đột nhiên không dám nghĩ tiếp.
Giọng Lưu Dung Dự cũng lạnh lẽo:
"Thần không vợ không con, nuôi một con chim tiêu khiển thôi. Điện hạ ngay cả chuyện này cũng muốn quản?"
Ánh mắt lạnh buốt của Đại hoàng huynh lướt qua Lưu Dung Dự, dừng lại trên mặt ta, trơn trượt như một con rắn đang bò.
"Lưu Thái phó đúng là cứng miệng. Nếu ta nói với phụ hoàng rằng ngươi chẳng qua là con của cha ngươi với một nữ tử tiện tịch khi ông ta còn nhậm chức ở Nam Cương, rằng ngươi lớn lên ở Nam Cương đến tận mười sáu tuổi và từ nhỏ đã quen biết Ninh phi đoản mệnh...