Bốc Toán Tử - Mạn Châu Xa Hoa

Chương 14



Lần này, Đại hoàng huynh xuất hiện với vẻ trầm ngâm, khác hẳn dáng vẻ khinh miệt ta trước đây.  

Ngày sứ đoàn Bắc Yến vào kinh, phụ hoàng lâm bệnh.  

Gần đây, ông luôn mơ thấy mẫu phi, mỗi lần tỉnh dậy đều đau đầu dữ dội, phải uống gấp đôi lượng thuốc an thần.  

Nhưng thuốc an thần phần lớn lại có tác dụng gây buồn ngủ, phụ hoàng uống vào lại càng ngủ nhiều, ngủ rồi lại mơ thấy mẫu phi.  

Cứ lặp đi lặp lại như vậy, khiến ông mệt mỏi không chịu nổi.  

Ông dứt khoát giao toàn bộ việc đàm phán hiệp ước Bắc Yến cho Đại hoàng huynh xử lý. Trong mắt phụ hoàng, Bắc Yến chỉ là một tiểu quốc man di, không đáng để hao tâm tổn trí.  

Đại hoàng huynh mở yến tiệc chiêu đãi sứ đoàn Bắc Yến trong cung, đương nhiên không mời ta tham dự.  

Ta cũng chẳng để tâm, chỉ mang một bình thuốc an thần tự tay nấu đến thăm phụ hoàng. Những ngày này ta thường đến Càn Thanh cung, đám nội thị ở đây cũng đã quen thân.  

Vừa đẩy cửa vào, phụ hoàng vừa giật mình tỉnh dậy từ giấc mộng, thấy ta liền có vẻ hiếm hoi dịu dàng:  

"An Bình, sao con không đi dự yến?"  

Ta rót cho phụ hoàng một bát thuốc an thần:  

"Nhi thần đâu muốn gả đến Bắc Yến, dự yến làm gì? Thà ở đây bầu bạn trò chuyện với phụ hoàng còn hơn."  

Phụ hoàng uống thuốc, bật cười:  

"Không gả, không gả. An Bình là Hộ Quốc Công Chúa của trẫm, sao có thể để đám con nít Bắc Yến chiếm được lợi?"  

Ta cũng mỉm cười với phụ hoàng.  

Là nụ cười ta đã luyện hàng trăm ngàn lần, giống hệt mẫu phi.  

Phụ hoàng ngẩn người.  

Một lúc lâu sau mới hoàn hồn, giọng ông khàn khàn:  

"Ninh phi... có để lại gì cho con không?"  

Ta lặng lẽ cúi mắt:  

"Chỉ để lại một con chim xanh, nên nhi thần không nỡ giam cầm nó."  

Phụ hoàng hẳn nghĩ đến con chim bị c.h.ế.t thảm kia, bực bội xua tay:  

"Tiện nhân nhà họ Lưu, đến cả một con chim cũng không tha."  

Hiếm hoi thay, ông lại lộ ra vẻ hiền từ của một người cha:  

"An Bình muốn gì không? Phụ hoàng thưởng cho con."  

Ta lắc đầu:  

"Nhi thần đã không còn mẹ, chỉ mong phụ hoàng trường thọ, che chở cho nhi thần mãi mãi."  

Phụ hoàng cười vui vẻ:  

"Tốt, tốt. Vậy trẫm cho phép An Bình tự chọn hôn nhân! Con vừa ý ai, cứ đến tìm trẫm ban hôn."  

19

Trên đường trở về Diêu Hoa cung, ta nghe thấy tiếng nhạc từ yến tiệc bên kia vọng lại, liền đi theo con đường ven hồ.  

Tiếng tơ trúc du dương. Nghe qua mặt nước lại mang một hương vị khác lạ.  

Không ngờ lại bị một nam tử lạ mặt chặn đường.  

Hắn mày kiếm mắt sáng, làn da ngăm đen, vừa mở miệng đã để lộ hàm răng trắng:  

"An Bình công chúa."  

Ta ngẩng lên nhìn hắn, thấy nam tử trước mặt đi ủng dài, áo tròn cổ hẹp tay, rõ ràng không phải quan phục Đại Lương:  

"Ngươi là sứ giả Bắc Yến?"  

Nam tử cười sảng khoái:  

"Công chúa thật tinh mắt. Sao không thử đoán xem, ta là ai?"  

Ta thản nhiên cụp mắt:  

"Quân tử không đứng dưới tường nghiêng. Yến vương quả là to gan, dám cải trang thành sứ thần. Ngài không sợ bị hành thích sao?"  

Lưu Dung Dự từng nói, tân Yến vương là người gan dạ, cẩn trọng, không tin mệnh trời hay quỷ thần, thường dám làm những việc người khác không dám.  

Nam tử thoáng sững sờ, rồi lập tức cười lớn:  

"Công chúa thú vị như vậy, thật khiến ta càng thêm tiếc nuối.  

"Ta vốn chỉ muốn xem thử, rốt cuộc là nữ tử như thế nào, lại ba lần bảy lượt từ chối ta.  

"Hôm nay gặp mặt, ta thật lòng muốn hỏi công chúa, vì cớ gì lại không coi trọng ngôi vị vương hậu của ta?"  

Dân tộc trên lưng ngựa, quả nhiên nói chuyện trực tiếp.  

Ta quyết định đi thẳng vào vấn đề:  

"Nghe danh Yến vương là người xuất chúng, ta không làm vương hậu của ngài, chẳng qua vì cho rằng giữa ta và ngài, có thể có cách hợp tác tốt hơn."  

Ánh mắt Yến vương đầy hứng thú:  

"Xin được nghe rõ hơn."  

"Nhà họ Lưu vì muốn bán muối lậu giá cao cho ngài, khi đàm phán hiệp ước hai nước, luôn từ chối đưa muối quan vào thương mại. Nếu ngài hợp tác với ta, ta có thể thuyết phục phụ hoàng thêm điều khoản này vào hiệp ước."  

Yến vương thu lại vẻ bông đùa, sắc mặt nghiêm nghị:  

"Công chúa muốn gì?"  

"Hãy giả vờ hòa hảo với nhà họ Lưu, đợi đến ngày ký hiệp ước thì xé bỏ nó."  

"Ta sẽ đắc tội với nhà họ Lưu."  

"Ngài cũng là đế vương, hẳn hiểu nỗi kiêng dè của bậc đế vương. Nhà họ Lưu, chính là Trịnh gia tiếp theo."  

"Làm sao ta tin công chúa sẽ giữ lời?"  

"Ngài có thể không tin, cũng có thể tiếp tục hợp tác với nhà họ Lưu. Việc ngài tìm đến ta hôm nay, vốn đã nằm ngoài dự liệu của ta."  

"Vậy công chúa vì sao muốn đối đầu với nhà họ Lưu?"  

Ta khẽ cười:  

"Ta không tin ngài chưa từng nghe qua tiên đoán Thái Bạch tinh."  

Yến vương cũng cười:  

"Ta cũng không tin Lưu Thục phi có thể trở thành nữ hoàng."  

"Vậy trong lòng ngài, chẳng phải đã có câu trả lời rồi sao?"  

"Ta nghĩ công chúa sẽ là đối thủ đáng gờm của ta."  

"Nếu ngài tin ta là mệnh trời đã định, đối đầu với ta chính là đối đầu với thiên đạo. Nếu ngài không tin, chẳng lẽ ngài lại sợ thua ta?"  

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.