"Mạn Châu, theo ta đi. Ta đã sắp xếp xong cả rồi. Chúng ta về Nam Cương, từ nay giấu tên mai danh."
Mẫu phi lắc đầu, từ chối hắn:
"Ta không thể đi. Nếu ta đi, Tiểu Lưu Nhi sẽ chết."
Lưu Dung Dự khẩn thiết cầu xin:
"Chúng ta mang nó theo. Ta sẽ chuẩn bị cỗ xe tốt nhất, chăn đệm êm nhất."
Mẫu phi lạnh lùng đến đáng sợ:
"Như vậy chúng ta đều không thoát được."
"Không thoát được thì c.h.ế.t cùng nhau!"
"Ngài và ta không sợ chết. Nhưng Tiểu Lưu Nhi còn nhỏ thế này, ta chỉ muốn nó được sống tốt."
Mẫu phi đóng cửa sổ lại.
Khi Lưu Dung Dự lặng lẽ rời đi, ta nghe thấy mẫu phi khóc.
Từ khi có ký ức, ta chỉ thấy mẫu phi khóc hai lần.
Một lần là tại Giang Nam, khi bà biết mình khó thoát khỏi cái c.h.ế.t và không yên lòng về đứa con gái duy nhất.
Màu trắng mênh m.ô.n.g của tuyết bỗng làm đau nhói mắt ta.
Đời người, phải trải qua bao nhiêu mất mát, mới có thể trái tim sắt đá, không gì phá nổi?
Giống như Đại hoàng huynh trước mặt, lạnh lẽo chặn đường ta:
"Tam muội, ngươi cũng không muốn ta nói gì với phụ hoàng chứ?"
Ta dừng bước:
"Đại hoàng huynh lại muốn ta làm gì?"
"Đừng để Lưu Quý phi sinh đứa bé ra."
"Ta không với tay xa được như vậy."
"Đừng giả vờ. Ngươi có thể khiến Khâm Thiên Giám nói với phụ hoàng rằng, đứa tiện nhân đó mang trong bụng một thiên sát cô tinh."
Ánh mắt ta bình thản:
"Nữ nhân sinh con, như bước qua Quỷ Môn quan. Lưu Quý phi chưa chắc đã sinh được.
"Ngay cả khi sinh, chưa chắc đã là nam thai. Đại hoàng huynh hà tất phải ra tay lúc này, chỉ tổ khiến phụ hoàng nghi ngờ?"
Đại hoàng huynh nhìn ta chằm chằm một lúc, rồi cười lạnh:
"Tam muội nói cũng phải, vậy đợi sau khi nó sinh nam thai rồi hãy ra tay."
Ta gật đầu đồng tình, tiễn hắn rời đi với vẻ đắc ý.
Hắn thực sự không còn coi thường ta nữa, nhưng cũng đã ăn sâu trong suy nghĩ rằng—
Kẻ tranh giành ngôi báu, chỉ có thể là nam nhân.
21
Trái ngược hẳn với Đại hoàng huynh, Lữ Đạo Vi luôn dành cho ta một niềm tin khó hiểu.
Chẳng hạn như lúc này, hắn ngồi trong Diêu Hoa cung của ta, vừa nhấm nháp đậu phộng vừa nhàn nhã kể chuyện Lưu Dung Dự nhờ hắn tính mệnh cách của Lưu Quý phi:
"Thái phó quả thật lo xa, có tờ giấy vàng đó rồi, hoàng đế tuyệt đối sẽ không phong nữ nhân họ Lưu làm hoàng hậu."
Ta liếc Lữ Đạo Vi một cái:
"Hắn không biết chuyện đó."
Lữ Đạo Vi lập tức vui vẻ:
"Ồ? Vậy chẳng phải đây là bí mật giữa hai chúng ta sao?"
Mấy tháng nay, mỗi tháng hắn đều đến Diêu Hoa cung lấy giải dược.
Dần quen, ta mới phát hiện ra, dáng vẻ thần tiên ngoài thế tục của hắn khi trước hóa ra đều là giả.
Thực chất, hắn chỉ là một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi, thiên tư hơn người nhưng chẳng có mấy tâm cơ.
Hơn nữa, hắn lại rất thích nói.
*
Ta không nhịn được quát:
"Lấy thuốc rồi thì mau đi đi. Ta phải mang canh an thần đến cho phụ hoàng."
Lữ Đạo Vi luyến tiếc liếc ta một cái, rồi tiện tay với lấy một món đồ trên kệ bảo vật:
"Thứ này đẹp quá, công chúa cho ta nhé."
Ta liếc qua, nhận ra đó là "Tương Liên Ái" mà Lương Quý nhân đưa ta vào ngày lễ Thất Tịch, không nhịn được bật cười:
"Không ngờ Lữ đại tiên lại thích đồ chơi của nữ nhi thế này."
Hắn vừa xoay xoay món đồ trong tay vừa lầm bầm:
"Người không hiểu đâu."
Ta phẩy tay:
"Mang đi mang đi. Ta phải vào Càn Thanh cung đây."
Hiện tại, phụ hoàng mỗi ngày đều phải uống canh an thần của ta, không thể rời xa lấy một ngày.
Nhưng hôm nay, Lưu Quý phi lại đứng chờ ở cửa, ngăn ta lại:
"Canh này, công chúa đã đưa Thái y xem chưa?"
Ta cúi mắt, giọng nhẹ nhàng:
"Chỉ là một bát canh mà thôi."
Lưu Quý phi ra hiệu cho người mang bát canh từ tay ta đi:
"Vương y chính đang ở trong đó, để ông ấy xem qua một chút đi."