Dương Văn Tú quay sang nhìn Trương Mỹ Lan, anh không biết từ khi nào mà những thương nhân ngoại bang như cô ấy lại đại diện cho “lòng dân” đất Việt cùng vương quốc Trường Sơn.
Còn nghĩa sĩ?
Ừm, "nghĩa sĩ Thiên Long Quốc" có điều cố ý bỏ ba chữ sau đi để người khác hiểu nhầm.
Và việc quyên tiền cũng không phải là không có mục đích, tất cả đều vì Nguyễn Vương sẽ phân lô, cắt đất để hoàn lại khoản tài trợ ấy.
Nhưng sử quan cực kỳ điêu luyện, cố ý cắt câu lấy chữ khiến người ta hiểu nhầm.
“Quang Trung đánh trận hay thua, người ta đều nói các lăng tổ tiên Nguyễn Vương khí tốt nghi ngút, nghiệp đế tất dấy, Quang Trung bực tức, sai đồ đảng đào các lăng, mở lấy hài cốt quăng xuống vực.”
Cái này thì không khác gì chuyện cười.
Cho dù là con nít mẫu giáo cũng biết vua Quang Trung chưa bao giờ thua trận trước Nguyễn Vương, nhưng lại bịa đặt lý do này để đổ tội đào lăng.
Vấn đề là việc đổ tội này bắt buộc phải làm, Nguyễn Vương không thể để người đời biết bản thân vì hủy long mạch đất Việt và tự phá mộ tổ, ép dân Việt phải sống kiếp nô lệ hàng trăm năm ở tương lai.
Nếu lộ ra, đừng nói làm vua, không b·ị t·ruy s·át đã là tạ ơn trời đất.
- Cái này là gì vậy?
- Sỉ nhục trí thông minh của người khác sao?
- Có bịa đặt, xuyên tạc thì cũng tìm cớ nào hợp lý hơn chứ.
Dương Văn Tú không nhịn được chửi bậy nhưng Trương Mỹ Lan chỉ cười nói:
- Lịch sử là do người thắng viết.
- Mặc dù tất cả chúng ta đều biết lăng chúa Nguyễn đột nhiên bị phá hủy không rõ nguyên do nhưng dân thường thì mù chữ, sao mà biết được.
- Thời gian dần trôi, nếu Nguyễn Vương thực sự lật đổ vương triều Trường Sơn rồi biên soạn sách sử xuyên tạc thì rồi người ta cũng sẽ quên đi sự thật.
- Ngươi mở văn kiện thứ ba đi, bên trong có bức thư của Bá Đa Lộc, giáo sĩ tây dương kề bên ủng hộ cho Nguyễn Vương.
- Ông ta viết thư về cho nước Pháp, kể rằng Nguyễn Vương vô đạo, không được lòng người, khuyên nước Pháp đừng lãng phí tài nguyên cho Nguyễn Vương.
Dương Văn Tú mở ra xem, bên trong quả thật là thư mà Bá Đa Lộc gửi cho công tước nước Pháp.
Trên thực tế, Bá Đa Lộc hay Trương Mỹ Lan đều là người đại diện cho giới quý tộc ngoại bang, họ trợ giúp Nguyễn Vương vì trao đổi lợi ích.
Giống như ở hiện đại, Hoa Kỳ bơm tiền, bơm v·ũ k·hí cho chư hầu tiến hành đảo chính, c·hiến t·ranh nhằm chiếm lấy mỏ dầu và tài nguyên vậy.
Mỹ không tham chiến nhưng đột nhiên xuất hiện hàng chục ngàn lính mỹ xuất ngũ thành “lính đánh thuê” chiến đấu.
- Bá Đa Lộc đại diện cho Pháp, họ ở cách xa chúng ta nửa năm đi biển, không thể viện trợ quá nhiều được nên e ngại.
- Nhưng Thiên Long Quốc chúng ta thì khác, có thể điều hàng chục vạn lính đánh thuê đội lốt quân tình nguyện gia nhập, giúp Nguyễn Vương t·ấn c·ông vương triều Trường Sơn.
- Không có người biết rõ những chuyện mà Nguyễn Vương và chúng ta lén bàn bạc, mọi nội dung do sử quan ghi chép đều sẽ bịa đặt, xuyên tạc để lấp liếm tội lỗi của Nguyễn Vương.
- Chỉ cần da mặt đủ dày, ác ma cũng có thể tẩy trắng thành đức chúa.
- Hơi đáng tiếc, nếu vạn lý trường thành có một nửa độ dày của da mặt Nguyễn Vương thì Thiên Long Quốc cần gì phải khom lưng uốn gối trước Hậu Kim.
Trương Mỹ Lan hơi cảm thán về vận mệnh quốc gia còn Dương Văn Tú không quan tâm đến chuyện vớ vẩn đó, hắn ta chỉ biết rằng mình sắp được làm thổ hoàng đế.
Tiền đề là Nguyễn Vương thắng được vua Quang Trung.
Nhưng Nguyễn Vương làm cách nào để chiến thắng bậc anh hùng như vua Quang Trung?
Đáp án là chờ đợi và nguyền rủa.
- Khụ khụ!
Vua Quang Trung bước xuống giường, che miệng ho khan.
Cơ thể ông gần đây trở nên yếu hơn rất nhiều, thường xuyên mắc bệnh vặt.
Ông ấy cứ nghĩ là bản thân già cả nhưng thực tế bởi vì di chứng long mạch bị tổn thương.
Long mạch đất Việt trải dài theo dãy Trường Sơn, phù hộ cho cả Đại Việt và vương quốc Trường Sơn.
Với tư cách là hoàng đế, Trần tí và Quang Trung đều phải chịu suy nhược khi long mạch bị tổn thương nặng.
Trần tí còn trẻ, lại đến từ thế giới khác nên tạm thời chỉ bị cảm vặt nhưng vua Quang Trung thì khác, cơ thể càng ngày càng suy yếu.
Tính theo hướng đó, Nguyễn Vương đã thành công bằng việc hiến tế mộ tổ để trù ẻo đối thủ của mình.
Bởi vì chỉ cần Quang Trung còn sống thì Nguyễn Vương không có bất kì một cơ hội nào để xâm lược vương quốc Trường Sơn cả.
Đúng lúc này, một viên tướng từ bên ngoài bước vào:
- Bẩm bệ hạ, liên quân Thiên Long Quốc, Nguyên Mông, Hậu Kim tuyên chiến với Đại Việt.
- Đại Việt gửi quốc thư sang đề nghị chúng ta kết minh cùng nhau kháng địch.
Vua Quang Trung nghe vậy, cố nén đau đớn trong cơ thể, lên tiếng hỏi:
- Phản ứng của mọi người trong triều như thế nào?
- Bẩm, các tướng sĩ đều sẵn sàng ra chiến trường chống giặc.
- Dựa theo bọn họ nói, chỉ có một mình Đại Việt ủng hộ chúng ta lúc ngoại bang xâm lấn nên giờ đến phiên chúng ta giúp đỡ lại.
- Nhưng các quan văn do sĩ phu, cựu thần họ Lê cầm đầu thì phản đối, họ cho rằng Đại Việt tàn ác bất nhân, g·iết hại sĩ phu mới khiến cho thiên triều thượng quốc tức giận.
- Họ cho rằng chúng ta chẳng những không nên trợ giúp Đại Việt mà còn phải t·ấn c·ông Đại Việt để lấy lòng Thiên Long Quốc.
Quang Trung nghe vậy hừ lạnh:
- Môi hở răng lạnh, đạo lý đơn giản như vậy mà cũng không chịu hiểu.
- Đại Việt mà bại trận thì tiếp đó sẽ đến phiên chúng ta.
- Xem ra vẫn còn rất nhiều người muốn đầu hàng ngoại bang.
- Truyền lệnh của Trẫm!
- Đại Việt là quốc gia anh em gắn bó như tay chân, vương quốc Trường Sơn của chúng ta phải hỗ trợ tới cùng.
- Triệu tập đại quân, ta sẽ dẫn quân phá địch.
Ở vương quốc Trường sơn, vua Quang Trung nắm giữ quyền quyết định tuyệt đối.
Dù rằng lực lượng quý tộc thân phương bắc tìm mọi cách bán nước nhưng không thể lay chuyển được ý chí của vua Quang Trung.
Liên minh Đại Việt – Trường Sơn chính thức thành lập để đối kháng với lực lượng vây hãm khổng lồ của bè lũ Thiên Long Quốc.
Một trận đại chiến thảm khốc sẽ sớm xuất hiện tại mảnh đất chẳng mấy yên bình này.
Nhưng liệu cơ thể của vua Quang Trung có chịu nổi hay không?
Sài Gòn, hoàng cung.
Trần Tí đang ở trên đài cao phê duyệt tấu chương.
Rất nhiều sự kiện quan trọng cần phải tổ chức xử lý trước khi q·uân đ·ội Dưa Lạc đánh vào.
- Quan viên kéo nhau xin nghỉ hàng loạt?
- Thích thì cứ nghỉ, Đại Việt chưa bao giờ thiếu người muốn làm quan.
- Thiếu sắt thép làm nông cụ?
- Bây giờ là thời điểm sử dụng lò luyện thép bằng kỹ thuật hiện đại.
- Thiếu nguồn tuyển lính?
- Cấp ruộng đất cho quân lính tham chiến, tuyên truyền tinh thần yêu nước cùng nguyên nhân chiến đấu, đảm bảo trợ cấp và ưu đãi cho người nhà binh sĩ.
Mỗi một việc, Trần Tí đều xử lý đúng mực, nhiều chỗ bắt đầu tận dụng tri thức, công nghệ từ thời hiện đại.
Nhiều người sẽ không hiểu vì sao trước đó Trần Tí không sử dụng công nghệ mới mà để tới hiện tại mới sử dụng.
Nguyên nhân nằm ở khả năng khống chế địa bàn và bảo vệ công nghệ.
Trong các tiểu thuyết mạng, gian thương và quan lại phong kiến đều trở nên hiền lành đến lạ kỳ, thấy người khác c·ướp chén cơm của mình mà vẫn ngồi yên chờ c·hết.
Súng pháo, đao thương tùy tiện chế tạo mà không lo quan phủ tới bắt.
Nhưng vô lý nhất là tất cả thuộc hạ đồng loạt hóa thân thánh nhân, trung thành tuyệt đối, dù bị g·iết cả nhà vẫn cương quyết bảo vệ công nghệ cho nhân vật chính.
Thực tế rất tàn khốc, cho dù có là thời hiện đại đi chăng nữa vẫn bị tư bản độc quyền c·ướp đoạt công nghệ, phát minh trắng trợn như thường, nói gì đến thời cổ đại.