Biến Thiên 2 - Đế Quốc Nhà Trần Chinh Phục Thế Giới

Chương 93: Hiệp ước bán nước



Chương 93: Hiệp ước bán nước

Gia tộc họ Trương là một gia tộc truyền thống lâu đời trong mảng thương mại ở châu á, trụ sở chính nằm ở đảo Đài Loan, chiếm vị trí then chốt trên tuyến đường biển khu vực châu á, thái bình dương.

Nguyên tắc để đạt tới sự phồn vinh, thịnh vượng của gia tộc họ Trương là không phân biệt nam nữ, trưởng thứ, chỉ cần có năng lực tốt hơn sẽ kế vị làm tộc trưởng đời sau.

Mỗi lần tộc trưởng đời trước già yếu, những nguyên lão sẽ họp bàn ra những đại diện trẻ xuất sắc nhất, cử đi ra ngoài làm ăn buôn bán, ai đạt được nhiều thành công nhất sẽ là tộc trưởng đời tiếp theo.

Hiện tại, gia tộc họ Trương đang trong một đợt cạnh tranh chức tộc trưởng mới, có năm ứng cử viên sáng giá, ba nam, hai nữ.

Trong đó, hai người nữ gồm Trương Ái Lan và Trương Mỹ Lan đều là những cô gái xinh đẹp.

Cùng là mỹ nữ tranh giành quyền với nhau, hiển nhiên hai người họ sẽ trở thành đối thủ một mất một còn.

Trước đây, Trương Mỹ Lan dựa vào tư tưởng “đại quốc” bành trướng thế lực ra nhiều nước, đạt thành công rực rỡ, hoàn toàn vượt trội so với Trương Ái Lan mang tư tưởng ôn hòa, cố thủ tại miền trung Đại Việt.

Nhưng mọi thứ bắt đầu thay đổi khi Trần Tí lên nắm quyền.

Chỉ sau một đêm, toàn bộ căn cứ của Trương Mỹ Lan nằm tại Sài Gòn dùng để kiểm soát nền kinh tế phía nam Đại Việt bị nhổ tận gốc, ảnh hưởng nghiêm trọng đến bố cục khu vực châu á, thái bình dương của Thiên Long Quốc, Hậu Kim.

- Khốn kiếp, con tiện nhân kia chắc đang cười hả hê trong lòng đây.

Ở trong phòng riêng, Trương Mỹ Lan không giấu nổi cảm xúc tức giận trong lòng, ném bay chén trà xuống đất.

Cái chén trị giá hàng chục lượng bạc, đủ để nuôi một nhà ăn uống cả năm trời vỡ tan thành từng mảnh, mùi nước trà thượng hạng bay khắp phòng cực kỳ lãng phí.

Người hầu ở xung quanh vội vàng quỳ xuống, chỉ có một người quản sự tiến lại bóp vai:

- Hội trưởng, người chấp làm gì, cho dù có cho ả ta nhân mười tài sản cũng không thể sánh bằng người.

Quản sự tên Dương Văn Tú, một chàng trai trẻ sở hữu khuôn mặt tuấn tú điển trai, đặc biệt là “tay nghề” khỏi chỗ chê.

Trương Mỹ Lan nghe thấy giọng người quen, bờ vai lại được xoa bóp thoải mái, phê như con tê tê liền dịu xuống:



- Chỉ có ngươi hiểu chuyện!

- Còn các ngươi, ra ngoài đi, thật không có một chút tác dụng.

Trương Mỹ Lan ra lệnh cho người hầu ra ngoài, để lại một mình cô ta với quản sự.

Không có người ngoài, Trương Mỹ Lan tựa đầu vào trong ngực người quản sự đẹp trai, hôn thắm thiết, ôm nhau lên giường.

Sau một hồi mây mưa, Trương Mỹ Lan cùng Dương Văn Tú t·rần t·ruồng ở trên giường tâm sự.

- Dương lang, chàng có cảm thấy thiệt thòi khi phải yêu một người như ta không?

Trương Mỹ Lan nhỏ giọng hỏi han.

Nguyên nhân ả ta hỏi điều này vì chỉ có thể lén lút yêu đương vụng trộm với Dương Văn Tú.

Để đảm bảo địa vị của mình và khống chế tuyến đường biển, Trương Mỹ Lan phải l·àm t·ình nhân cho Bát Hiền Vương của Hậu Kim.

Nếu Bát Hiền Vương phát hiện bản thân bị cắm sừng, hai người họ đừng mơ được sống yên ổn như hiện tại.

- Không có gì là thiệt thòi!

- Anh biết em cần phải hiến thân cho Bát Hiền Vương vì tương lai của đôi ta.

- Chỉ cần có thể được ở bên em đã làm anh mãn nguyện rồi, thứ anh cần là tình yêu chứ không phải sự độc chiếm.

Dương Văn Tú cố nén cảm giác buồn nôn, giả vờ giả vịt dùng lời lẽ ngon ngọt để dỗ dành.

Quả nhiên, Trương Mỹ Lan trúng chiêu, phụ nữ một khi dính vào tình yêu thì chỉ số thông minh hạ thấp bằng không.

Thực lòng mà nói, Dương Văn Tú làm trai lơ cho Trương Mỹ Lan chỉ vì mục đích moi tiền và lợi dụng để thăng tiến.

Anh ta lợi dụng khuôn mặt đẹp trai như tài tử hàn quốc và cái lưỡi không xương trăm đường lắt léo để dụ dỗ phụ nữ, lấy cả tài lẫn sắc.



Hắn ta đầu tiên lén lút qua lại với cấp dưới của Trương Mỹ Lan để vào làm chân sai vặt.

Sau đó tìm kiếm cơ hội “tình cờ” gặp gỡ Trương Mỹ Lan, hất văng tình nhân cũ để lên làm quản sự.

Chỉ cần người mang tư duy bình thường đều hiểu Dương Văn Tú là kẻ tiểu nhân, qua cầu rút ván, vì lợi ích có thể làm tất cả.

Ấy vậy mà một nữ kiêu hùng nổi tiếng như Trương Mỹ Lan lại bị một tên trai lơi thao túng tâm lý, đầu óc xoay vòng vòng.

- Dương lang, ta vốn định để chàng thăng lên làm chi hội trưởng ở khu vực miền nam Đại việt.

- Nhưng thật không ngờ vua Đại Việt lại phát rồ như vậy, dám nghênh ngang chống lại thiên triều thượng quốc.

- Nhưng chàng yên tâm, ta đã đặt mua đất của Nguyễn Vương rồi, chúng ta tài trợ tiền cho hắn g·iết dân, c·ướp đất, hắn sẽ cắt nhượng lãnh thổ cho chàng.

- Đến lúc đó, ta cùng chàng có thể sống cuộc sống sung túc như đôi uyên ương, làm thổ hoàng đế.

Dương Văn Tú nghe vậy liền mở cờ trong bụng, nhưng ngoài miệng vẫn giả vờ giả vịt:

- Sao có thể để nàng cực khổ vì ta như vậy chứ?

- Cắt nhượng lãnh thổ là chuyện lớn, sao mà Nguyễn Vương có thể làm được, hàng triệu con dân đất Việt và vương quốc Trường Sơn sẽ không đồng ý.

- Ta lo rằng Nguyễn Vương sẽ lật lọng.

Trương Mỹ Lan khinh thường:

- Hắn dám!

- Toàn bộ người dân ở cả hai quốc gia đều ghét cay ghét đắng hắn ta, không có ta bơm tiền, cho mượn lính thì hắn đánh chiếm vương quốc Trường Sơn bằng niềm tin à?



- Hơn nữa, chỗ dựa của chúng ta là Thiên Long Quốc, Hậu Kim, bá chủ châu á.

- Hắn muốn làm vua yên ổn thì phải bưng bô, đặt Thiên Long Quốc lên đầu, làm sao dám cãi lại Thiên Long Nhân thượng đẳng như chúng ta.

Trương Mỹ Lan chỉ bị tình yêu làm mờ mắt chứ đụng chuyện chính sự thì vẫn rất tỉnh táo, phân tích rõ ràng.

- Còn vụ người dân phản đối thì chàng không cần lo, Nguyễn Vương có biệt tài đặc thù trong mảng bán nước, buôn dân, đã chuẩn bị sẵn mưu kế xuyên tạc để lấp liếm tội ác rồi.

- Chàng xem!

Trương Mỹ Lan trở mình đứng dậy, để lộ ra toàn thân trắng bóng, lồi lõm đầy hấp dẫn.

Nhưng thứ mà Dương Văn Tú để ý là xấp giấy mà Trương Mỹ Lan cầm về từ trên bàn.

Bên trong có ba bản văn kiện.

Đầu tiên là hiệp ước do đích thân Nguyễn Vương ký tên, điểm chỉ.

Theo hiệp ước, thương hội của Trương Mỹ Lan sẽ tài trợ cho Nguyễn Vương ba triệu lạng bạc cùng nguồn lính đánh thuê để Nguyễn Vương xâm lược vương quốc Trường Sơn.

Nguyễn Vương sẽ có trách nhiệm phải cắt ba vùng lãnh địa ngoài bến cảng sát vịnh Bengal và giao cho thương hội quyền tự trị, tự quyết, không ai được phép can thiệp.

Đây là chuyện rất bình thường vì với bản tính của Nguyễn Vương, hắn ta thậm chí chia đôi đất nước để bán cho ngoại bang nên chút đất này chả ăn thua gì.

Nhưng điều đáng chú ý là cách giải thích cực kỳ lươn lẹo trong sách sử.

Nhìn văn kiện thứ hai, đến cả một tên tiểu nhân bỉ ổi, vô liêm sỉ như Dương Văn Tú cũng phải trợn mắt há hốc mồm vì nội dung bên trong, tự thẹn không sánh bằng được.

Bởi vì văn kiện này là do một sử quan của Nguyễn Vương viết ra, có nội dung không khác gì tiểu thuyết mất não.

“Nguyễn Vương bại trận, phải bỏ chạy ra biển, vì đã thề đời đời kiếp kiếp thần phục thiên triều thượng quốc nên được thiên binh thiên tướng làm phép tạo sóng bão cứu sống, chứng tỏ được thiên mệnh chiếu cố.”

Trên thực tế, không có thiên mệnh nào ở đây cả, chỉ tồn tại một kẻ tham sống s·ợ c·hết trộm gà bắt chó, lấy trẻ em làm con tin.

“Nguyễn Vương rất được lòng dân, dù tay trắng trở lại nhưng vô số người giúp đỡ, quyên góp tiền tài để phục quốc.

Nguyễn Vương vì cảm ân, hứa sẽ tạo thuận lợi giúp nghĩa sĩ định cư an ổn”.

Lúc đọc dòng này, Dương Văn Tú đã bị sặc đến suýt nữa phải gọi c·ấp c·ứu.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.