Biến Thiên 2 - Đế Quốc Nhà Trần Chinh Phục Thế Giới

Chương 90: Lấy máu rửa Sài Thành (3)



Chương 90: Lấy máu rửa Sài Thành (3)

Từ phía xa, hàng dài t·ội p·hạm tiếp tục được đẩy tiến lên phía trước để đón nhận h·ình p·hạt.

Nhưng khác với lũ giặc c·ướp, bang hội hổ báo cáo chồn, lũ quan tham đa phần mập chảy mỡ, nhát gan như chuột, vừa đi vừa đái ra quần.

- Ta bị oan, ta bị oan!

- Đừng g·iết ta, ta có rất nhiều tiền!

- Hu hu hu, ta không muốn c·hết!

Lũ quan tham vừa đi vừa khóc sướt mướt, đáy quần khai rình khiến ngay cả đồ tể cũng cảm thấy ghê ghê, vội vàng chém cho nhanh.

Phập!

Phập!

Lại tiếp tục một loạt chém nữa nhưng lần này, đi kèm với những chiếc đầu lâu rớt xuống là trứng thối và cà chua ném vào người Ngô Thời Nhậm.

- Đồ cẩu quan, tàn hại trung lương!

- Lạm sát quan viên, họa loạn triều chính.

Việc xuyên tạc sự thật của lực lượng nho sinh, sĩ phu đã bắt đầu có tác dụng, họ quyết định chỉ thị cho những người cài cắm trong dân chúng vây xem ném cà chua và trứng thôi lên gây náo loạn.

Các sĩ phu phát hiện ra rằng Trần Tí rất dễ tính với dân đen ngu muội nên muốn nhân cơ hội b·ắt c·óc người dân làm lá chắn để công kích triều đình.

Rất nhiều người lấy suy nghĩ của bản thân vào trước làm chủ, cho rằng Ngô Thời Nhậm là gian thần, đang tàn sát quan viên “chính trực” lại có người dẫn đầu ném trứng thối nên cũng hùa theo.

Đây là hành vi mà bình thường sẽ không người dân nào dám làm.

Thời phong kiến, để đảm bảo quyền uy cho quan viên triều đình, tội mạo phạm quan viên bị xử rất nặng, có thể c·hết.

Nguyên nhân nằm ở chỗ dân trí thấp, mù chữ cao, nếu để tùy ý bịa đặt, nói xấu quan viên thì sẽ dẫn đến nhiều người nhân cơ hội bịa đặt, vu oan lung tung.

Bởi thế nên khi thấy tình thế có dấu hiệu đi quá giới hạn, một số người dân thông minh vội vã tránh xa ra khỏi chốn thị phi này.

Thậm chí không thiếu nho sinh vì ngại thế lực sĩ tộc quá lớn nên không dám mở miệng phản đối nhưng cũng lo rời đi để tránh mang vạ vào thân:

- Hừ, chủ nghĩa bầy đàn, không thể nói lý được.

Còn những kẻ ở lại bắt đầu trở nên điên cuồng, ném đá tới tấp vào người Ngô Thời Nhậm:

- Cút đi, đồ vô đạo đức!



- Đồ ma quỷ, g·iết người không gớm tay.

Bụp!

Một hòn đá cuội không biết do ai ném, đâm trúng vào trán của Ngô Thời Nhậm, khiến ông choáng váng ngã lăn ra đất.

Máu tươi chảy xuống, thấm đẫm ria mép và đôi môi khô khốc.

- Ha ha ha, làm thanh quan thật là khó!

Ngô Thời Nhậm tự giễu bản thân, trên người dính đầy trứng và cà chua thối.

Nhiều người ngây thơ nghĩ rằng mình chỉ làm việc chính trực, quang minh chính đại sẽ được dân chúng ủng hộ, giúp đỡ.

Nhưng xã hội sẽ sớm cho họ một cái tát đau điếng rằng “Mày làm người tốt là do mày ngu, không ai cần mày tốt cả”.

Bản thân Ngô Thời Nhậm đã từng trải qua vô số chuyện như vậy rồi nên không cảm thấy quá thất vọng.

Ông bình tĩnh ngồi dậy, đứng sau tấm chắn của các binh lính và cố gắng hét to:

- Các ngươi bây giờ đang tụ tập làm loạn, cản trở hành hình, là phạm pháp!

- Nếu còn coi mình là người Việt thì hãy dừng lại quay đầu, đừng để k·ẻ g·ian lợi dụng chống đối triều đình.

Ngô Thời Nhậm không trộn lẫn cảm xúc của bản thân mình vào lời khuyên bảo dù đã bị đối xử thậm tệ.

Ông đang cố học theo Trần Tí, nghiêm khắc với bản thân và khoan dung với người khác.

Những lời nhắc nhở này chỉ mang theo lòng tốt muốn cứu giúp một số kẻ biết quay đầu trước bờ vực.

Nhưng đáp lại chỉ là những tiếng chửi rủa:

- Cút đi!

- Đừng có hòng hù dọa!

- Tụi tao không sợ!

- Thề sống c·hết trung thành với thiên triều thượng quốc.

- Tiêu diệt Ngô tặc, bảo vệ địa chủ, tiêu diệt Ngô tặc, bảo vệ sĩ phu.

- Hừ, q·uân đ·ội còn đang ở tại trụ sở, ai mà sợ.



Lý do sĩ phu và bạo dân tự tin phát động b·ạo l·oạn như vậy vì q·uân đ·ội nhà Trần không được điều động ra ngoài.

Trần Tí cố ý để binh sĩ mặc thường phục trà trộn nhằm đánh lừa những kẻ gà mờ, và thực sự đã có hiệu quả.

Đám địa chủ ở trên pháp trường nhìn thấy quần chúng phẫn nộ thi nhau bảo vệ cho bản thân như vậy thực sự rất cảm động.

“Không uổng công ta đè đầu cưỡi cổ, nô dịch lũ tiện dân này bao nhiêu năm, nếu được thoát ra, ta hứa sẽ chỉ tăng thuế thêm 10% nữa.”

Bởi vì họ cảm thấy Trần Tí rất dễ nhân nhượng với dân đen nên đã bắt đầu ảo tưởng bản thân sẽ được thả ra vì “lòng dân” sau đó sẽ cảm tạ lũ dân đen này bằng cách tăng địa tô.

Nhưng họ đã nhầm.

Ngô Thời Nhậm thở dài, lùi về phía sau với toàn thân dính đầy cà chua, trứng thối.

Những người lính ở xa thấy ông ra hiệu, bắt đầu thổi kèn.

Ù ù ù ù!

Tiếng kèn ai oán đột nhiên vang vọng khắp nơi khiến đám đông đang sục sôi b·ạo l·oạn giật mình.

- Chuyện gì vậy, ai thổi kèn?

- Giữa trưa thổi kèn, định trù ẻo tổ chức đám ma đấy à?

- Tiếng kèn này nghe quen lắm, hình như là của q·uân đ·ội.

Ngay khi đám bạo dân còn chưa hiểu ra sao thì từ phía các lối ra, xuất hiện một đội quân mặc giáp sắt chỉnh tề, từ từ đi tới!

- Thực hiện nhiệm vụ, thanh trừ loạn đảng.

- Thực hiện nhiệm vụ, thanh trừ loạn đảng.

- Thực hiện nhiệm vụ, thanh trừ loạn đảng.

- Thực hiện nhiệm vụ, thanh trừ loạn đảng.

Binh lính được trang bị v·ũ k·hí hạng nặng như Hỏa Hổ, pháo dã chiến, súng ống.

Bọn họ chỉnh tề bước tới, lộ ra sát khí đằng đằng khiến đám bạo dân trở nên sợ hãi.

- Chuyện gì thế này, tại sao lại có q·uân đ·ội bao vây?

- Bọn họ đang tiến tới, lùi lại, lùi lại!



Đứng trước áp lực của q·uân đ·ội mặc giáp, những bạo dân hô hào “không sợ cường quyền” “liều c·hết vì nghĩa” lập tức điên cuồng tìm đường bỏ chạy.

Lúc này, không ai còn quan tâm đến sĩ phu, nho sinh nữa, thi nhau giẫm đạp tìm đường chạy trốn.

- Cút ra, đám tiện dân này, á, đừng, đừng giẫm lên mặt!

- Ta là cử nhân, không được lại đây!

- Tiện dân, tiện dân, dám làm nhục văn nhân.

Đây chính là điểm yếu của văn nhân, ngoài cái miệng muốn nói điên nói loạn gì cũng được nhưng một khi chuyển sang xung đột trực diện bằng vũ lực thì không có bất kỳ một tác dụng gì cả.

Không thiếu nho sinh yếu đuối bị dẫm đạp đến c·hết dưới dòng người b·ạo đ·ộng mà bọn họ tạo ra, quả nhiên luật hoa quả không chừa một ai.

Tất cả nháo nhác tìm đường trốn nhưng nơi nào cũng chất đầy binh lính trang bị đến tận răng.

Mọi con đường đều bị chặn lại và binh lính thì tiến sát dần, thu hẹp phạm vi b·ạo đ·ộng.

Trên pháp trường cũng không biết được thay thế bằng một bức tường với binh sỹ dựng khiên và giáo.

Bởi vì là pháp trường, xung quanh đã rào sẵn gây gai nên họ sẽ không có cơ hội bỏ chạy theo hướng này.

Tất cả đường lui bị vây kín, bạo dân lúc này như rùa trong hũ, chim trong lồng, cảm thấy sợ hãi hét to:

- Quan binh g·iết dân, quan binh g·iết đân!

- Quan binh g·iết dân!

Bọn họ hò hét với hi vọng có thể khiến binh lính chùn bước nhưng vô tác dụng.

- Đều bước, một hai, một hai.

Binh lính vẫn tiếp tục tiến sát lại, bất chấp sự hoảng sợ đến điên cuồng của bạo dân.

Và chuyện gì đến cũng phải đến.

Tiếng đánh g·iết và súng nổ xuất hiện không dứt trên bầu trời Sài Gòn.

Cuộc thanh trừng diễn ra trong suốt một ngày, máu chảy làm đổi màu dòng sông, đưa nước đỏ đi cọ rửa từng tấc đất trong Sài Gòn.

Kể từ đây, con sông được gọi bằng cái tên Huyết Hà.

Một số lượng lớn bạo dân nổi loạn bị g·iết c·hết trong hỗn loạn, số còn lại quỳ rạp xuống đất đầu hàng và may mắn không bị dẫm c·hết thì đưa đi điều tra sâu hơn.

Nhưng chiến trưởng không chỉ một.

Cùng lúc với cuộc thanh trừng bạo dân ở pháp trường, những trang viên, biệt phủ của sĩ phu bán nước cũng không thoát khỏi tầm ngắm của Trần Tí.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.