Biến Thiên 2 - Đế Quốc Nhà Trần Chinh Phục Thế Giới

Chương 86: Trở mặt



Chương 86: Trở mặt

- Chứng cứ gì?

- Mọi người bình tĩnh, đừng để bị k·ẻ g·ian lừa gạt.

- Không có lừa gạt gì ở đây hết, chữ viết rõ rành rành bằng tiếng Việt đã nói là người

Việt làm, sao mà nhầm được.

Những cư dân đứng ra chặn đường đa số là thanh niên trẻ tuổi, suy nghĩ đơn giản, dễ dàng bị lừa gạt bằng chiêu trò của gã đại ca bang hội.

Bất kể binh lính nhà Trần nói thế nào, họ đều không nghe và chắc chắn như đinh đóng cột rằng những kẻ đang g·iết người, phóng hỏa ở bên trong là của Đại Việt.

Trên thực tế, binh sĩ có thể dễ dàng đánh tan đám thanh niên ngáo đá này nhưng vì không muốn gây hại người dân nên mới tốn thời gian giải thích.

Đáng tiếc, mọi lời giải thích đều như đàn gảy tai trâu.

Mắt thấy tình thế ngày càng căng thẳng, giặc c·ướp lộng hành không người quản, người lính chỉ huy của Đại Việt định cắn răng đánh đuổi đám thanh niên để nhanh chóng cứu viện nạn dân thì một giọng nói vang lên từ xa:

- Mấy thằng nhãi con này, làm loạn đấy à?

- Mau cút ra, để cho các anh lính vào cứu người.

Người tới là Lý Diệu, mang theo vẻ mặt cực kỳ giận dữ.

Vốn dĩ ông ấy còn đang định chạy đi nhờ cứu viện từ quân lính nhà Trần ở trạm gác gần đó, không ngờ người lính Việt đã sớm chủ động tới hỗ trợ nhưng lại bị một lũ ngu chặn đường.

- Nhưng…

Mấy thanh niên còn đang định chày cối thì ngay lập tức ăn chửi té tát:

- Cút ra!

- Lời lão già này nói không ai thèm nghe nữa đúng không, hay muốn ta gọi bố mẹ mấy đứa tụi bay tới?

Văn hóa của người Thiên Long Quốc và Đại Việt đều tôn trọng những người lớn tuổi, đám thanh niên nghe ông ấy giận dữ mắng mỏ như vậy theo bản năng tránh sang một bên.

Tới lúc này, binh lính nhà Trần mới vội vã đi tới khu vực xảy ra c·ướp b·óc, h·ỏa h·oạn để cứu giúp.

Chờ đội lính đi qua, Lý Diệu mới đứng trước đám người chất vấn:



- Đứa nào rủ rê tụi bay ra đây, nói!

Bản thân Lý Diệu hiểu rất rõ đám thanh niên này, chắc chắn phải có người xúi giục, kích động thì mới chạy ra chặn đường như vậy.

Bọn họ không mở miệng, nhưng ánh mắt tập trung về một hướng đã bán rẻ đối tượng dẫn đầu.

- Đặng Lương, lại là ngươi đấy à?

- Khai mau, là ai cho ngươi lá gan đứng ra chặn quân triều đình.

Đặng Lương biết không thể giấu được, mạnh miệng bao biện:

- Ta không làm gì sai, ta chỉ đang bảo vệ mọi người khỏi quân Việt tàn ác.

- Bọn chúng chắc chắn đang tìm cách đi vào, xóa bỏ chứng cứ để bao che cho nhau.

Lý Diệu nổi giận đùng đùng:

- Đầu ngươi chứa toàn cứt lợn à?

- Có ai đi c·ướp lại tự ghi tên mình lên tường không?

- Rõ ràng những kẻ c·ướp b·óc, phóng hỏa muốn vu oan đổ tội

- Tụi bay đều bị lợi dụng mà không biết, ngu như chó, không, nói vậy là sỉ nhục loài chó, ít ra chó còn biết nhằm vào trộm mà sủa.

- Giờ ta hỏi lần cuối, đứa nào xúi tụi bay ra đây chặn đường lính cứu viện?

- Đừng có bảo là tụi bay tự nghĩ ra, tụi bay không có lá gan đó.

Dưới sự uy h·iếp của Lý Diệu, dù rằng vẫn không chịu phục nhưng Đặng Lương vẫn khai ra cái tên Sơn Pháo.

Hóa ra Sơn Pháo, một tên gián điệp Thiên Long khi phát hiện có đ·ám c·háy đã lén lút chặn đường Đặng Long, dùng ngôn ngữ lừa gạt để dụ dỗ Đặng Long chạy đi cản trở binh lính Đại Việt vào cứu người, kéo dài thời gian cho chúng làm loạn.

- Sơn Pháo, hóa ra là thằng chó đó.

- Ngay từ đầu tao đã nghi nghi rồi, luôn mồm nói là người Việt gốc thiên Long Nhân từ phương bắc di cư xuống nhưng hỏi tới người quen thì chẳng có ai.

Lý Diệu ngay lập tức hiểu ra vấn đề, nói với đám thanh niên:



- Tụi bay bị thằng Sơn Pháo lừa rồi.

- Chờ đó, khi nào xử lý xong đám c·ướp b·óc rồi tới phiên tụi bay.

Lý Diệu nói xong liền chạy vội tới hiện trường h·ỏa h·oạn để hỗ trợ.

Đám con nít chưa mọc lông này xử lý sau cũng được, quan trọng là phải giải quyết giặc c·ướp.

Khi tới nơi, anh ta nhìn thấy một cảnh tượng cực kỳ kinh hoàng.

Hàng chục ngôi nhà b·ốc c·háy dữ dội và t·hiêu r·ụi mọi thứ bên trong bởi dầu hỏa chồng chất khắp nơi.

Người dân chỉ có thể cố gắng ngăn cản thế l·ửa l·an r·ộng ra ngoài bằng việc c·ách l·y v·ụ c·háy.

Vô số người bị h·iếp g·iết, c·hết la liệt trong nhà được đưa ra ngoài đường, phủ vải trắng.

Trong đó không thiếu trẻ em, phụ nữ, người già.

Có người đi tới bên cạnh thân nhân ôm xác khóc rống trong nghẹn ngào, ánh mắt căm thù nhìn về phía đám giặc c·ướp đang bị quân lính nhà Trần vây bắt.

Với tác dụng của t·huốc p·hiện, chúng trở nên điên cuồng, hung hãn không s·ợ c·hết, luôn mồm lảm nhảm những thứ gì đó như “rút chạy, thuyền, bị lừa” các thứ cực kỳ hỗn loạn.

Nhưng dù có hung hãn thế nào, đám giặc c·ướp vẫn không thể là đối thủ của q·uân đ·ội chuyên nghiệp mặc giáp, lần lượt b·ị đ·ánh bại, bắt trói.

Lý Diệu chạy vội đến chỗ một nhóm đàn ông, trai tráng cầm v·ũ k·hí và hỏi:

- Sao không đến hỗ trợ, bọn giặc c·ướp này là kẻ thù của chúng ta cơ mà.

Trong khi binh lính nhà trần hỗn chiến với giặc c·ướp, hàng trăm người đàn ông cầm v·ũ k·hí chỉ đứng bên ngoài nhìn mà không hề có ý định hỗ trợ, điều này khiến Lý Diệu khó chịu truy vấn.

Nhưng đám người này vẫn không nhận thấy bản thân làm sai điều gì:

- Ông không thấy chữ viết trên tường sao, biết đâu quân lính này chung phe với đám c·ướp b·óc?

- Tại sao phải giúp đỡ, bọn họ là q·uân đ·ội, nhận lương để làm việc.

- Đúng rồi, đám giặc c·ướp kia toàn người điên, chúng ta chỉ là dân thường, lỡ đi lên b·ị t·hương thì sao?

- Cứ để yên đó, chúng ta lo cho bản thân là được rồi.



Lý Diệu thở dài, khuyết điểm của dân trí thấp lộ rõ mồn một, đối phương chỉ dùng chiêu bịa đặt, nói xấu đã khiến hầu hết cư dân bị lừa gạt.

Ông ta liếc mắt nhìn xung quanh, biết chắc rằng có gián điệp của Thiên Long Quốc cài vào cố ý tung tin đồn.

Nhưng người lớn khác với con nít, không thể dùng quyền uy để truy hỏi được, sẽ làm phản tác dụng.

Thay vào đó, Lý Diệu ngầm nháy mắt ra hiệu, ngay lập tức, một số người giống như vô tình nhắc nhở:

- Ê, khoan đã, hình như thằng kia là Sơn Pháo, tao đi chợ có gặp nó rồi.

- Khoan, nhìn kỹ lại thấy mấy đứa này khá quen mặt nha, không giống người việt bản xứ.

- Thật không vậy, chẳng lẽ tự người Cù Lao Phố g·iết lẫn nhau?

Thời cổ đại, ban đêm không có đèn điện và cực kỳ tối tăm, hơn nữa, nhiều người mắc bệnh quáng gà nên nếu không giao tiếp gần sẽ rất khó nhận biết đối phương.

Đám giặc c·ướp hiển nhiên sẽ không chủ động để lộ thân phận nên dẫn đến dù sự kiện bùng phát đã lâu nhưng chưa ai nhận ra giặc c·ướp đều là người quen.

Nhưng lúc này, nghe theo lời nhắc nhở, cộng thêm q·uân đ·ội nhà Trần đã khống chế được giặc c·ướp nên một số cư dân Cù Lao Phố tiến lên nhận diện, dùng đuốc soi rõ mặt.

- Thằng này là thằng Lươn gần sát nhà bà Lẹo đây mà, bình thường trông cũng hiền lành, không ngờ làm giặc c·ướp.

- Đây là Sơn Pháo!

- Đây là Trương Quý!

Quả nhiên, rất nhiều người quen bị cư dân Cù Lao Phố nhận ra, họ cảm thấy cực độ hoang mang:

- Tại sao lại toàn là người quen trong Cù Lao Phố?

- Không phải là người Việt muốn đuổi g·iết chúng ta sao?

Trong lúc tất cả đều đang xì xào bàn tán thì bỗng một người ở phía xa lớn tiếng:

- Không cần hỏi nữa, để ta giải đáp!

Tất cả những người khác đồng loạt nhìn sang thì phát hiện một cậu thanh niên cơ bắp lực lưỡng xách theo lão đại băng Quảng Đông mặt mũi bầm dập đi tới.

Người đến không phải ai khác, chính là Lý Dân, thân tín được tên đại ca bang hội tin tưởng.

Anh ta ném tên đại ca đã b·ị đ·ánh ngất xuống đất rồi nói:

- Bọn chúng đều là gián điệp của bang hội Thiên Long Nhân, tiến hành đồ sát cư dân Cù Lao Phố theo lệnh của Thiên Long Quốc nhằm đổ tội cho Đại Việt.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.