- Bỏ trốn bằng niềm tin à, triều đình có hàng ngàn giáp sĩ, mỗi người một đao là đủ băm chúng ta thành thịt nát.
- Nghĩ sao mà kéo hàng chục đứa giặc c·ướp cùng lên thuyền bỏ trốn?
- Sợ đại bác của q·uân đ·ội nhà trần không có chỗ ngắm sao?
- Đấy chỉ là thả mồi xúi giục tụi nó đi làm loạn, gây ức chế cho triều đình nhà Trần thôi.
- Lũ ngu đần ấy đang hưởng phúc mà không biết, được triều đình ưu ái đủ điều, ta nhìn ngứa mắt nên muốn phá chơi ấy.
- Chờ tụi nó làm loạn thu hút sự chú ý thì ta với ngươi tìm chỗ ẩn nấp, sẽ có gián điệp từ Thiên Long Quốc giúp chúng ta ra ngoài.
- Sự kiện lần này là làm theo lệnh của Thiên Long Quốc, bọn họ cũng không muốn chúng ta b·ị b·ắt lại nên cứ yên tâm.
Không có người ngoài, gã đại ca thoải mái nói cho đàn em thân tín biết nguyên nhân sâu xa của vấn đề.
Lý Dân tò mò:
- Đại ca, vì sao Thiên Long Quốc lại tốn công làm việc này như vậy?
- Ha ha, còn làm gì nữa, đổi trắng thay đen, thao túng ngôn luận, tiến hành bao vây, c·ấm v·ận và huy động trăm vạn đại quân để c·ướp đốt, h·iếp g·iết chứ làm gì.
- Thôi, đi chuẩn bị, nhớ kỹ lưu lại các chữ viết g·iả m·ạo là do người Việt làm, gây mâu thuẫn giữa bọn họ còn chúng ta chuồn êm ra biển khơi.
- Những chuyện lớn để đám quan lại đau đầu, ta với ngươi cứ làm tròn nhiệm vụ là được.
Tên đại ca cười sung sướng khi nghĩ tới viễn cảnh q·uân đ·ội nhà Trần và đám người Việt gốc Thiên Long đâm chém, thù ghét lẫn nhau.
Đây chính là một mưu kế cực kỳ thâm độc, cho dù sau này sự thật có sáng tỏ thì mọi chuyện đã rồi, không ai hòa giải được nữa.
Ánh trăng trở nên yếu ớt khi chiếu xuống con mương tối tăm ngập tràn những điều dơ bẩn.
Nửa đêm canh ba!
Khi tất cả mọi người đã say giấc nồng, một nhóm người Thiên Long nhân mang theo đao, kiếm và dầu hỏa cùng bó đuốc lén lút chui vào góc hẻm.
Mặc dù toàn thành đang căng thẳng vì chiến dịch thanh lọc, đấu tố, cải cách của Trần Tí nhưng cứ dân Cù Lao Phố vẫn còn e ngại, giữ ấn tượng xấu với triều đình nên không muốn binh sĩ nhà Trần tăng cường đi tuần nơi đây.
Trên đường phố, chỉ có một vài đội tuần tra do cư dân Cù Lao Phố tự lập ra đi tuần tra với bằng đèn lồng.
Họ không phải là quân nhân chuyên nghiệp, công việc tuần tra lại mệt nhọc nên tương đối lười biếng, mắt nhắm mắt mở do thiếu ngủ.
- Ầy, chán c·hết mất thôi.
- Nửa đêm canh ba, khỉ ho cò gáy, làm gì có ai rảnh rỗi kiếm chuyện.
- Đúng là rách việc!
Công việc tuần tra bị thiếu ngủ, lương thì bèo bọt, đã thế còn chịu lạnh, chịu rét, lắm hiểm nguy nên bị coi là khổ sai, hay phàn nàn.
Chỉ có quân nhân Đại Việt vì mang thiên chức bảo vệ người dân mới có thể tận tụy vì công việc.
Còn những nhóm tuần tra tự lập thế này, không chui vào một góc nào đó ngủ đã được xem là tập trung công tác.
Ngay lúc gã lính canh đang phàn nàn thì một người khác từ trong hẻm đi ra cười nói:
- Chú tư, đang đi tuần đấy à?
Người được gọi là chú tư nhìn lại theo hướng giọng nói, không hề đề phòng chút nào:
- Là Sơn Pháo đấy phải không?
- Nửa đêm ra đường có chuyện gì vậy?
Bởi vì cùng có gốc gác Thiên Long Nhân, quen biết đã lâu nên Chú tư chẳng hề đề phòng Sơn Pháo.
- Dạ, buồn không ngủ được, mang theo vò rượu ra mời chú tư ấy mà.
Sơn Pháo gãi đầu tỏ ra vẻ hàm hậu, thật thà khiến chú tư cười sảng khoái:
- Ha ha ha!
- Chỉ có Sơn Pháo hiểu chú tư!
- Rượu đâu, chú tư đang thèm đây.
Lúc này, trong đôi mắt Sơn Pháo lóe qua một chút cảm giác giãy giụa, chột dạ nhưng cuối cùng vẫn cắn răng:
- Dạ, con để ở trong hẻm, chuẩn bị sẵn mồi rồi!
- Thằng này khéo thật, biết đường tính trước cả…
Chú Tư còn chưa nói xong liền bị hai ba người đẩy mạnh vào tường ngay khi bước vào hẻm.
Một đứa bịt miệng ông ấy, một đứa khác cầm dây thừng định trói nhưng gã đại ca bang Quảng Đông giật con dao, trực tiếp đâm thẳng vào tim chú tư giống như đang xiên một con lợn.
Chú tư trợn trừng hai mắt, đến c·hết cũng không nhắm lại được vì thấy gã đại ca bang Quảng Đông đang lau v·ết m·áu trên dao.
- Lề mà lề mề!
- Giữ lại để nó báo án, làm nhân chứng à, g·iết sạch cho gọn!
- Còn ngơ ra đó làm gì, dẫn đứa tiếp theo vào.
Trong tiếng quát nạt và sự đe dọa của đại ca băng Quảng Đông, đám gián điệp độc ác lần lượt g·iết c·hết từng người lính canh trong im lặng, sau đó xông vào nhà g·iết người c·ướp c·ủa.
Chúng đi từng nhà, từng nhà một để g·iết người trong im lặng, dùng nước sơn viết trên tường những dòng chữ như:
“Thiên Long Nhân cút đi, đây là đất người Việt”
“Giết c·hết Thiên Long Nhân.”
Tất cả đều chỉ nhằm một mục đích là vu oan, đổ tội nhằm kích động b·ạo l·oạn, chống phá, chia rẽ nội bộ.
Đây là mục đích chính của Thiên Long Quốc, họ muốn lợi dụng tính mạng thường dân để có cớ buộc tội Đại Việt.
Nhưng hậu quả đi kèm là những người dân Cù Lao Phố phải gánh chịu.
Tiếng khóc lóc van xin, hình ảnh máu me đầy ghê rợn ban đầu khiến cho chúng chùn tay nhưng rồi những liều t·huốc p·hiện xộc lên não cùng tiền bạc chất đống khiến cả đám hưng phấn, điên cuồng.
Không cần lão bang chủ băng Quảng Đông thúc dục, chúng tự động tìm kiếm những nhà tiếp theo để mặc sức c·ướp b·óc, h·iếp g·iết.
Thậm chí để tăng phần hưng phấn, còn cố ý hãm h·iếp vợ và con gái là những n·ạn n·hân ngay trước mặt người chồng, người cha để thỏa mãn thú tính.
- Ha ha ha mày nhìn tao chơi vợ mày đây, ha ha ha!
- Con gái mày nuột lắm, có cần tao gọi một tiếng nhạc phụ không?
Một người đàn ông bị đám giặc c·ướp ấn đầu sát mặt đất, mở to mắt ra nhìn vợ và con gái mình bị lũ súc sinh hãm h·iếp.
Ông ta nổi giận đến đến phát điên, tìm mọi cách giãy giụa phản kháng nhưng đều vô ích.
- Ha ha ha!
- Ngươi không cần vội!
- Rồi cuối cùng cả nhà ngươi cũng đoàn tụ với nhau dưới âm phủ thôi.
Người đàn ông tận mắt thấy giặc c·ướp lộng hành, trong lòng rỉ máu, thầm hận bản thân vì sao lại ngăn cản q·uân đ·ội triều đình tuần tra.
Nếu như họ có mặt ở đây, đám giặc c·ướp này làm sao dám ngông cuồng như thế.
Bản thân người đàn ông là một người tích cực phản đối sự có mặt của binh sĩ nhà Trần trong Cù Lao Phố.
Ông ta cho rằng quan sai triều đình chỉ biết t·ham n·hũng, đòi hối lộ chứ không có tác dụng gì cả.
Và bây giờ ông ta đã thấm tác dụng của q·uân đ·ội là gì những đã muộn.
Trên thế giới không có thuốc hối hận, bất kì ai cũng phải trả giá cho lựa chọn của mình.
Gã đại ca bang hội thấy tình hình đã theo chiều hướng mình mong muốn, ngầm ra hiệu cho Lý Dân lén lút rời đi cùng mình.
- Lũ đần này, thấy tiền là sáng mắt lên, chỉ lo c·ướp b·óc mà không biết sớm muộn gì bị phát hiện.
- Chuồn đi, mặc xác chúng!
Và mọi chuyện sau đó diễn ra đúng như lão ta nói.
Một tên giặc c·ướp trong cơn phê thuốc, không kiểm soát được bản thân đã đem dầu hỏa vứt xuống nhà và nhóm lửa.
Căn nhà nhanh chóng b·ốc c·háy, đánh thức cả chục ngàn cư dân tỉnh giấc và phát hiện v·ụ t·hảm s·át đang diễn ra!
- Bớ làng nước ơi, có kẻ g·iết người!
- Giết người, g·iết người!
- Bà con ơi, có c·ướp, có c·ướp!
Những người đầu tiên phát hiện nhanh chóng thông báo, hô hoán cho hàng ngàn người đàn ông khỏe mạnh mang theo v·ũ k·hí chạy ra đường.
Cùng lúc đó, binh lính nhà Trần từ phương xa thấy có khói lửa liền vội vã chạy tới tiếp viện nhưng lại bị chính cư dân Cù Lao Phố cản bên ngoài.
- Các người không được vào, đừng hòng c·ướp đoạt tiền bạc của chúng tôi.
Một nhóm cư dân Cù Lao Phố đứng ra chặn đường của binh lính, dùng lời lẽ cứng rắn để cự tuyệt lòng tốt của họ.
Binh lính nhà Trần chỉ có thể giải thích:
- Bên trong đang có giặc c·ướp làm loạn, chúng tôi cần phải vào để hỗ trợ bắt c·ướp.
Nhưng khổ nỗi những người này đã bị chữ viết ở hiện trường đánh lừa, gằn giọng:
- Hừ, người Việt các ngươi cấu kết với nhau, c·ướp b·óc và hà h·iếp dân lành, có bằng chứng không thể chối cãi đây.