Lý Dân, một đặc vụ ngầm do Mật Viện cài vào Sài Gòn theo kế hoạch đặc thù có tên là “Biệt Động Sài Gòn” từ nhiều năm trước.
Ngay từ lúc mới bắt đầu, Lý Dân đã tiếp cận đại ca bang hội Quảng Đông, khi đó còn là một đà chủ.
Suốt mười năm, Lý Dân im lặng bên cạnh đối phương, làm biết bao nhiêu chuyện cho hắn, thể hiện đầy đủ cái gọi là lòng trung thành nên mới được tin tưởng như vậy.
Lần này, sau khi thấy thời cơ chín muồi, biết được tin tức và âm mưu bí mật của thiên Long Quốc nên đã quyết định bại lộ thân phận, giúp đỡ cho Đại Việt phá hỏng âm mưu của Thiên Long Quốc.
- Vậy tính ra ngươi có thể được xem là anh hùng thầm lặng, hi sinh cho Đại Việt!
Trần Tí ngồi đối diện với Lý Dân trong một căn nhà ở Cù Lao Phố.
Sau khi vụ việc xảy ra, đã có người tức tốc báo cáo với Trần Tí và anh đã lên đường đi tới nơi này ngay trong đêm vì tính chất nghiêm trọng của thảm án.
Trần Tí cố nặn ra một nụ cười đầy ưu tư để cổ vũ cho Lý Dân.
Đây là chuyện dễ hiểu, Trần Tí không thể nào vui vẻ khi đã có tới hơn một trăm thường dân vô tội bị t·hiệt m·ạng trong v·ụ t·hảm s·át điên cuồng này.
Lý Dân hoàn toàn hiểu điều đó, anh cúi đầu nói:
- Bệ hạ, xin người bớt đau buồn, bảo trọng long thể.
- Tất cả tội ác này là do Thiên Long Quốc gây ra.
Trần Tí thở dài:
- Trẫm biết!
- Các tài liệu liên quan đến gián điệp Thiên Long Nhân, khanh đã cung cấp rất tỉ mỉ, trẫm đã đọc kỹ.
- Nhưng rất nhiều người đ·ã c·hết chỉ vì những phút mềm lòng của trẫm.
- Trẫm thực sự cảm thấy buồn ở trong tim!
- Thôi khanh lui ra đi!
- Kể từ hôm nay, ngươi được xem là đã hoàn thành nhiệm vụ, sẽ được chấm dứt công việc biệt động, nhận một khoản tiền lớn dưỡng già đến hết đời nếu muốn.
Đây là một cơ chế đền bù dành cho những người làm công việc nguy hiểm như gián điệp trong lòng địch.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ lớn, họ sẽ được đảm bảo cuộc sống cho đến già.
Nhưng Lý Dân không nhận lời mà cúi đầu thưa:
- Muôn tâu bệ hạ, giặc còn chưa phá, lấy gì an gia?
- Thuộc hạ nguyện tiếp tục cống hiến, vì bệ hạ, vì non sông đất Việt, vì muôn dân trăm họ.
- Được, vậy trẫm sẽ báo lại với Mật Viện, thăng chức cho khanh!
- Tạ ơn bệ hạ!
Sau khi Lê Dân lui ra ngoài, Trần Tí sầm mặt xuống, gắt giọng gọi:
- Ngô Thời Nhậm!
- Ngươi còn chưa ra đây?
- Chẳng lẽ muốn trẫm dùng kiệu tám người khiêng?
Từ trong góc phòng, Ngô Thời Nhậm bình tĩnh bước ra, trên mặt không lộ ra vẻ lo lắng hay sợ hãi gì.
- Ngươi có gì để nói với Trẫm không?
Trần Tí đứng ở trên cao và nhìn xuống bằng ánh mắt sắc lạnh, anh thực sự rất giận dữ vì Ngô Thời Nhậm đã cố ý không báo lại tin tức về âm mưu t·hảm s·át Cù Lao Phố, khiến cả trăm người t·hiệt m·ạng.
Nhưng Ngô Thời Nhậm không hề lo sợ chút nào, ung dung trả lời:
- Ý bệ hạ là việc thần giấu tin tức của âm mưu t·hảm s·át Cù Lao Phố mà Lý Dân báo lại sao?
- Nếu là chuyện đó thì thần nghĩ không cần phải nói nhiều, đích thực thần đã phạm tội khi quân, giấu giếm bệ hạ!
- Bệ hạ muốn xử tội thần thế nào cũng được, thần cam nguyện chịu phạt!
Nhìn thấy Ngô Thời Nhâm ung dung thừa nhận một tội lớn tày đình như thế, Trần Tí trầm mặc trong chốc lát.
- Tại sao?
Một lúc lâu sau, Trần tí mới phun ra hai chữ chất chứa trong lòng.
Khi quân, phạm thượng là một tội rất lớn trong thời phong kiến, người thông minh như Ngô Thời Nhậm sẽ không vô duyên vô cớ mắc phải.
Anh ấy cần lý do.
- Tại sao ư?
- Chẳng tại sao cả, thần chỉ cảm thấy dù có vi phạm thế nào, bệ hạ cũng có thể tha thứ nên thích thì làm thôi.
- Bệ hạ đâu có xử phạt nặng tay đâu, mắc gì phải sợ.
- Tất cả là do bệ hạ, chính bệ hạ khuyến khích thần phạm tội.
Câu trả lời của Ngô Thời Nhậm giống như bị ngứa đòn vậy, y hệt kiểu nhân vật phản diện trong tiểu thuyết mất não.
Trần Tí nổi giận đập bàn:
- Trẫm thực sự rất tức giận!
Nhưng Ngô Thời Nhậm vẫn cười te tởn:
- Vâng, bệ hạ muốn giận thì cứ việc, miễn không trừng phạt thần là được.
Thái độ và hành động của Ngô Thời Nhậm rất kỳ quặc.
Nếu là trong tiểu thuyết mất não thì không có gì để nói, dù sao phản diện phải tìm cách dán hai chữ phản diện lên trán cho người khác biết.
Nhưng đây là thực tế, bình thường sẽ không có thằng điên nào nói năng với vua như vậy cả.
- Khanh biết vì sao trẫm tức giận không?
- Không phải vì thái độ xấc xược muốn kích đểu trẫm của khanh.
- Trẫm chỉ tức giận vì bản thân đã không thể khiến các khanh cảm thấy yên tâm.
- Là sự mềm yếu của trẫm đã khiến các khanh liên hợp lại dạy cho trẫm bài học về sự cần thiết của tàn nhẫn.
Trần Tí không nói lời nào trách móc Ngô Thời Nhậm mà chỉ tự nhận lỗi về bản thân mình đã chẳng thể khiến những cận thần bên người yên lòng.
Nhưng chính những lời này khiến cho Ngô Thời Nhậm đang ung dung thoải mái bỗng biến sắc quỳ xuống:
- Bệ hạ, thần biết sai!
- Mong người đừng nói như vậy, là thần tự ý làm bậy!
- Không, ngươi không tùy ý!
Trần Tí lắc đầu, sau đó hô vang:
- Trần Chân, ngươi ra đi, trẫm biết ngươi cũng tham gia vào.
Quả nhiên, Trần Chân từ trong góc đi ra, quỳ xuống:
- Bẩm bệ hạ, thần có tội.
- Thần đã cùng với Ngô Đại Nhân phạm tội khi quân
Trên thực tế, Ngô Thời Nhậm và Trần Chân đã sớm nhận được tình báo từ Lý Dân thông qua một số hoạt động ngầm.
Về lý thuyết, đáng lẽ Lý Dân phải báo cáo cho Mật Viện rồi truyền lại cho Trần Tí nhưng vì đang đóng giả gián điệp nên Lý Dân chỉ có thể nhân cơ hội Trần Chân đi ngang qua để truyền tin.
Trần Chân biết tin, ngay lập tức muốn đi gặp Trần Tí để bố trí ngăn chặn v·ụ t·hảm s·át nhưng giữa đường bị Ngô Thời Nhậm giữ lại.
- Ngươi định để bệ hạ vĩnh viễn không học được sự tàn nhẫn của chính trị sao?
Chính câu nói này của Ngô Thời Nhậm đã chặn Trần Chân lại và dẫn tới v·ụ t·hảm s·át tiếp tục diễn ra.
Mục đích của bọn họ rất rõ ràng, muốn để cho Trần Tí khắc sâu được câu nói “nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính đồng bào mình.”
Đặc biệt là Ngô Thời Nhậm, ông ta sẵn sàng dùng tính mạng của hàng trăm người với mong muốn để Trần Tí nhanh chóng trưởng thành hơn trên con đường đế vương.
Nếu Trần Tí tức giận phạt nặng hai người bọn họ, họ sẽ càng vui mừng hơn vì cho thấy kế hoạch thành công.
Nhưng không ngờ Trần Tí lại dễ dàng nhìn thấu tất cả, tự trách bản thân mình, chính điều này khiến Trần Chân và Ngô Thời Nhậm lo lắng.
- Các khanh không cần nói nữa!
- Trẫm biết phải làm gì, đây là lỗi của trẫm, trẫm sẽ giải quyết.
- Bây giờ, Ngô Thời Nhậm và Trần Chân nghe chỉ!
- Đem toàn bộ giặc c·ướp ra pháp trường xử trảm, lập bia đá ghi chép lại sự kiện ngày hôm nay.
- Trần chân điều động lực lượng tinh nhuệ giả làm dân thường, ngày mai đi theo giá·m s·át những sĩ phu, quyền quý, nho sinh.
- Gửi thư về cho Định Long, củng cố phòng tuyến phía Bắc, liên hợp với vương quốc Trường Sơn anh em, cùng nhau chống giặc.
- Truyền lệnh về cho châu trưởng các tỉnh giáp giới với đế chế Dưa Lạc thực hiện trưng binh, tích cực tuần tra, đề phòng giặc xâm lược.
- Dân Việt ta không chủ động gây chuyện nhưng chưa bao giờ e ngại, kh·iếp chiến vì độc lập tự do của tổ quốc.
- Đến đây đi, để ta xem Thiên Long Quốc sẽ làm cách nào để ngăn chặn Đại Việt phát triển đi lên.