Chương 77: Thiết quyền nhân dân, chiêu thứ hai, tiêu diệt phản động
- Ngài xem, thủ phạm đã bắt được, cũng có cái nộp cho bệ hạ, ngài có thể giơ cao đánh khẽ được không?
Báo Tử liếc mắt một cái, đàn em khiêng ra cái rương chất đầy bạc, giá trị đến cả ngàn lạng, dù Trần Hưng Bang có tích cóp bổng lộc cả đời cũng không kiếm được.
Bạc vừa được đem ra, rất nhiều người lính lén lút nuốt nước miếng, đây chính là phản ứng tâm lý bình thường.
Tiền ai cũng thích, cho dù có là q·uân đ·ội nhà trần cũng không thể thay đổi nhu cầu cơ bản này được.
Nhưng Trần Hưng Bang sầm mặt lại, quyết đoán rút kiếm ra chém vào người Báo Tử.
Không kịp đề phòng, Báo Tử dễ dàng bị võ tướng tài năng như Trần Hưng Bang chẻ như bổ củi.
Đến c·hết, gã cũng không ngờ tướng lĩnh nhà Trần đến một cái chớp mắt cũng chẳng có trước một rương bạc bóng loáng như vậy.
Ai bảo Trần hưng Bang giàu sẵn rồi, chưa bao giờ thiếu tiền.
Mùi máu tanh lập tức khiến các binh sĩ khác tỉnh táo lại!
- Dám hối lộ chúng ta, không biết c·hết như thế nào!
- Quân bay đâu, bắt hết lũ t·ội p·hạm này!
Trần Hưng Bang huy kiếm ra lệnh, quân lính phía sau vội vàng lao lên đuổi bắt, không ai dám liếc nhìn rương bạc kia một làn, sợ bản thân trở thành bó củi thứ hai.
Chờ quân lính ùa vào trong trụ sở bang Quảng Đông, Trần Hưng Bang mới ra lệnh cho thân tín đem rương bạc về chỗ Trần Tí.
Khói lửa nhanh chóng bốc lên trong trụ sở của bang hội Thiên Long Nhân, nơi từng là tượng trưng cho quyền lực, khủng bố ở đất Sài Gòn.
Ầm!
Một tên côn đồ của bang hội Thiên Long Nhân bị sút văng tông xuyên qua cửa, rơi vào bên trong phòng t·huốc p·hiện.
Nơi đây vẫn đang còn cảnh nhốn nháo vội vã dọn dẹp cùng các con nghiện phê pha chưa tỉnh giấc, mắt nhắm lờ đờ.
Bởi vì q·uân đ·ội nhà Trần hành động quá đột nhiên, dù rằng bang hội Quảng Đông đã cấp tốc phản ứng nhưng vẫn không kịp lấp liếm về trại t·huốc p·hiện.
Binh lính tràn vào, thấy vô số thanh niên, trai tráng người việt đang nằm vật vờ bên ban t·huốc p·hiện liền lao tới bắt lại:
- Tất cả bỏ v·ũ k·hí xuống, giơ hai tay đầu hàng.
- Kẻ nào dám phản khảng, g·iết bất luận tội.
Một viên tướng lớn giọng tuyên bố, không để thời gian cho những người trong phòng t·huốc p·hiện có cơ hội bao biện.
Thậm chí có người lén lút nhảy cửa sổ bị đội bắn súng g·iết c·hết ngay tại chỗ không một chút chần chừ.
Thời kỳ đặc thù phải dùng chính sách cứng rắn.
Hiện tại bang hội Thiên Long Nhân đang làm loạn bằng lực lượng côn đồ đông đảo lên đến hàng ngàn người có v·ũ k·hí trên tay.
Nếu nhân từ, nương tay sẽ có vô số người sẽ c·hết bởi hành vi phản kháng của những tên côn đồ.
Sau khi vài kẻ ngã xuống đất trong vũng máu vì chống cự, số còn lại trở nên thông minh hơn rất nhiều, đàng hoàng ngồi xuống đất ôm đầu.
Binh lính nhanh chóng tiến tới bắt trói và giao lại cho lực lượng điều tra đặc thù tiếp quản.
Đội điều tra sẽ đưa về ngục giam, thẩm vấn kỹ càng về tội trạng, nếu đơn thuần tội nhỏ chỉ trừng phạt, còn đụng tới mạng người thì pháp trường thẳng tiến.
Điều tương tự xảy ra ở sòng bạc, khu m·ại d·âm, vân vân.
Tất cả hang ổ tội ác lần lượt bị bứng đi hết và chỉ để lại nơi cuối cùng là Tụ Nghĩa Đường.
Hoàng Mao lúc này đã trở về bên người đại ca.
Bang hội tập trung cả ngàn người mang theo v·ũ k·hí như đao, kiếm, súng ống phòng thủ quanh khu vực cuối cùng này.
Mặc dù súng ống là v·ũ k·hí hạn chế chỉ có triều đình nhà Hồ mới được cất giữ nhưng đối với bang hội Thiên Long Nhân thì luật pháp nhà Hồ còn không bằng mảnh giấy chùi đít.
- Đại ca, bây giờ quan binh đã bao vây toàn bộ nơi này rồi, chúng ta phải làm gì đây?
Một cán bộ chủ chốt trong bang hội cúi người hỏi nhưng không nhận được hồi đáp.
Chờ một hồi lâu, thấy lão đại vẫn giữ im lặng, người này ngẩng đầu lên thì thấy đại ca của mình đang nhắm mắt như ngủ.
Ông ta không mở mắt ra, nhẹ nhàng hỏi han:
- Các ngươi có tiền án g·iết người không?
- Tất nhiên là có rồi đại ca, mỗi một thành viên cốt cán đều phải g·iết người rồi mới được gia nhập mà.
- Vậy các ngươi có tham gia vào b·uôn l·ậu, m·ại d·âm, b·ắt c·óc, t·ống t·iền, hãm h·iếp dân lành?
- Đây là công việc của chúng ta mà, sao đại ca lại hỏi vậy?
Ngay khi những người khác còn mơ màng không rõ, lão đại cả mở toang đôi mắt tràn đầy sát khí và tuyệt vọng:
- Vậy còn nói nhảm làm gì?
- Chỉ cần để bọn chúng xông vào đây, chúng ta chắc chắn phải c·hết.
- Côn đồ cắc ké có thể không sao nhưng các ngươi đã gây ra nhiều tội ác như thế, tướng lĩnh nhà Trần sẽ tha sao?
- Lo mà cầm v·ũ k·hí để chống lại đến cùng, kẻ khác có thể hàng, duy chúng ta thì không.
Lời nói của gã đại ca giống như khai sáng cho đầu óc tăm tối của đám đàn em, chúng cắn răng cầm v·ũ k·hí, mắt long sòng sọc nhìn về phía cửa.
Ở đó, một viên quan nhà Trần đang đứng ở ngoài chiêu hàng:
- Các ngươi đã bị bao vây!
- Nếu biết điều thì hãy đầu hàng, ngoan ngoãn nhận tội sẽ được khoan hồng.
- Còn cố gắng chống cự thì chỉ có một con đường c·hết.
Đây là cách thức chiến đấu chủ yếu của giang hồ, máu liều nhiều hơn máu não thì sẽ thắng.
Thông thường, cách này rất có hiệu quả với dân chúng và đám quan sai hủ bại nhưng gặp chiến binh tinh nhuệ thì khác.
- Bằng!
- Bằng!
- Bằng!
- Bằng!
Đội lính hàng thứ hai đứng lách người cho đội lính đầu lùi ra sau, tiếp đó tiến lên giơ súng bắn tiếp, nhịp bắn không bị gián đoạn.
Lại một loạt tên côn đồ b·ị b·ắn c·hết, Hoàng Mao ngã xuống đất trong vũng máu, đến khi c·hết vẫn còn giữ khuôn mặt dữ tợn, hung ác.
Lúc này, máu liều của đám côn đồ bang hội Thiên Long Nhân đều biến mất cả.
Nhưng vẫn còn một số kẻ liều mạng chạy lên muốn tiếp cận đội bắn súng thì bị bộ binh mặc giáp chặn đường chém c·hết.
Trên thực tế, Súng Hỏa Mai không thực sự vô dụng mà chỉ là do quan chỉ huy kém trình độ.
Giống như lúc này, khi đối phó với côn đồ, giang hồ không có áo giáp và khiên chống đạn trong đường phố chật hẹp thì sức mạnh của hỏa khí nhân lên gấp mười lần.
Đây mới là cách s·ử d·ụng s·úng hỏa mai đúng đắn chứ không phải như đứa đần nào đó vác que cời lửa ra đánh nhau với kỵ binh ngoài đất bằng.
Thấy sức mạnh đáng sợ của q·uân đ·ội nhà Trần, đội ngũ của đám côn đồ vội vã chạy trối c·hết vào trong, đóng kín cổng lại.
Họ m·ưu đ·ồ đứng nấp hai bên cửa, chờ đội lính bắn súng đi vào liền lao ra chém nhưng mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Bây giờ, ác mộng mới thật sự bắt đầu.
- Giặc c·ướp ngoan cố chống cự đến cùng.
- Đội Hỏa Cầu xông lên!
Nhận thấy quân địch ngoan cố chống cự đến cùng, Trần Hưng Bang ra lệnh t·ấn c·ông bài bản như đã huấn luyện.
Một nhóm lính mang theo những trái lựu đạn thời cổ đại, ném qua vách tường vào bên trong, canh chuẩn thời gian để phát ra những t·iếng n·ổ:
- Ầm!
- Ầm!
- Ầm!
Những tên côn đồ nấp sau cánh cửa bị Hỏa Cầu nổ văng lên trời, máu me thịt khét bay tứ tung vì đòn t·ấn c·ông này.
Một lần nữa, v·ũ k·hí của triều Tây Sơn lại giương oai ở thế giới xa lạ, khiến cho những kẻ khác run lẩy bẩy vì sợ hãi.