Biến Thiên 2 - Đế Quốc Nhà Trần Chinh Phục Thế Giới

Chương 78: Thiết Quyền Nhân Dân, chiêu thứ ba, cứu giúp nạn dân



Chương 78: Thiết Quyền Nhân Dân, chiêu thứ ba, cứu giúp nạn dân

Ngay sau đó là đội bộ binh đạp cửa xông vào, dựng khiên che chắn và dùng đao kiếm đẩy lùi đối phương ra khỏi cánh cửa.

Đội bắn súng theo sát tới sau, tận dụng khoảng trống mà đội bộ binh tạo ra để nâng súng khai hỏa, tiếp tục đẩy lùi lũ côn đồ ra xa.

Đây mới chính là c·hiến t·ranh thực sự, mọi thứ phải phối hợp đều nhịp, gọn gàng và hiệu quả chứ không như giặc c·ướp ùa lên chém nhau một cách hỗn loạn giống Hoàng Mao làm.

Tiếp đó, trận chiến bắt đầu tiến vào giai đoạn ác liệt.

Máu tươi đổ đầy khắp sân cùng với những tiếng hô đánh hô g·iết không ngừng.

- Giết nó

- Á, hự!

- Thằng chó này

- Khốn kiếp, c·hết di!

- Á, c·hết tôi!

Giữa lúc loạn lạc, một tên côn đồ cầm dao tông chém vào lính nhà Trần.

Binh sĩ nhà Trần cúi người xuống nâng khiên lên đỡ nghe cong một tiếng, đánh bật dao tông ra, ngay sau đó, anh lính nhà Trần dồn lực toàn thân lấy khiên đập vào người của đối phương, khiến tên côn đồ ngã lăn ra đất.

Tận dụng thời cơ, anh lính nhảy lên cầm kiếm đâm thẳng vào ngực, máu phun như suối, g·iết c·hết đối phương ngay lập tức.

Tình huống như vậy diễn ra khắp nơi, quân số phe côn đồ nhanh chóng giảm xuống do khả năng chiến đấu và trang bị thua thiệt hoàn toàn.

Ngay cả súng ống cũng mất đi sức sát thương vì áo giáp của binh lính nhà Trần cản lại.

Nhưng bên phía bang hội Thiên Long Nhân cũng có cao thủ võ lâm.

Họ dùng những v·ũ k·hí nhỏ gọn như dao găm, đoản kiếm để đâm vào những vị trí kẽ hở của áo giáp như bả vai, khuỷu tay, cổ tay.

Một số khác dùng v·ũ k·hí hạng nặng như chùy, kích đánh xuyên qua cả lớp giáp và khiên.

Võ lâm cao thủ trong thực tế không giống như trong phim bay nhảy như chim, họ chỉ có lợi thế thành thạo binh khí, nhanh nhẹn, phản xạ và sức lực hơn xa người thường.

Dù vậy, những điều đó cũng đầy đủ sức uy h·iếp, gây t·hương v·ong chủ yếu lên tới vài chục người cho đội quân tinh nhuệ thiện chiến của nhà Trần.



Sau khi phát hiện bọn họ, Trần Hưng Bang mang theo các tướng lĩnh võ nghệ cao cường vây g·iết.

Binh đối binh, tướng đối tướng, chẳng mấy chốc các tướng lĩnh nhà Trần đã đánh bại được chúng và đưa cuộc chiến dần theo hướng đồ sát theo đúng nghĩa đen của nó.

Trần Hưng Bang chém c·hết vài tên cao thủ rồi hô:

- Đầu hàng không g·iết!

- Đầu hàng không g·iết!

Dũng khí của lũ côn đồ cạn dần theo số lượng bị giảm bớt, khi nhận t·hấy x·ác c·hết đã chất đầy xung quanh, hầu hết bang chúng Thiên Long nhân đều lựa chọn đầu hàng theo lời kêu gọi của q·uân đ·ội nhà trần.

Họ vứt v·ũ k·hí ra xa, cúi gằm mặt xuống đất với hi vọng sống sót dù mùi máu tanh xộc vào mồm, vào mũi.

Trần Hưng Bang thấy tình thế đã được kiểm soát, giơ kiếm ra hỏi:

- Đứa nào là đầu đảng, bước ra đây!

Không có người trả lời.

Ngay khi Trần Hưng Bang chuẩn bị nổi giận truy bắt thì một tên côn đồ run giọng ngẩng đầu đáp:

- Bẩm tướng quân, các vị đường chủ đi đầu đều đ·ã c·hết hết rồi ạ!

- Còn bang chủ chưa từng lộ mặt trong trận chiến, đi vòng ra hậu viện không biết làm gì rồi.

- Ngươi tên gì, lại đây nào!

Trần Hưng Bai ngoắc lại.

Đối phương rất nghe lời, vội vàng chạy tới.

- Bẩm tướng quân, tiểu nhân là Đặng Sưu, một bang chúng bình thường.

- Tiểu nhân có nhiệm vụ canh gác trong Tụ Nghĩa Đường nên ở phía sau cùng, lúc nãy có nhìn thấy bang chủ lén lút tới hậu viện.

Nghe nói tới đây, Trần Hưng Bang nhíu mày:

- Đáng ghét, không lẽ là đường hầm, để lọt mất con cá lớn này rồi.



- Dẫn ta đi xem!

Đặng Sưu khúm núm dẫn đường, quả nhiên thấy được một đường hầm nằm ở bên dưới bàn thờ quan công.

Một vài binh lính đi cùng với Đặng Sưu xuống dưới và báo lên:

- Bẩm tướng quân, đường hầm này dẫn ra bên ngoài.

- Phía trong còn có một ít vàng bạc rơi vung vãi, có thể là của bang chủ bang Quảng Đông bỏ lại khi chạy trốn.

- Hừ, muốn chạy không dễ vậy đâu!

- Ban bố lệnh hạn chế đi lại toàn thành, nội bất xuất, ngoại bất nhập, lục soát từng nhà, tìm ra bằng được.

Trần Hưng Bang không hề nao núng chút nào, sự kiện lần này lan rộng ra toàn thành nên đối phương dù có chắp cánh cũng khó thoát.

Thậm chí dựa vào lý do này, có khi còn nhân cơ hội bắt luôn một số gián điệp ngầm của bang hội ở bên ngoài.

Ngay lúc này, một người lính tới báo cáo:

- Bẩm tướng quân, phát hiện một số dân nữ b·ị b·ắt cóc cùng vợ con của Cường Tử!

- Cái gì, mau đưa đến nơi an toàn!

- Khoan, các ngươi không quen chăm sóc người khác, dẫn đường cho ta, đây là những n·ạn n·hân tội nghiệp, đích thân ta sẽ bố trí thích đáng!

Lần này, Trần Hưng Bang vội vàng hơn hẳn.

Anh ta biết rõ đám côn đồ Thiên Long Nhân đối xử tàn ác thế nào với phụ nữ và trẻ em.

Những người đáng thương ấy cần phải được cứu giúp kịp thời, trong khi binh lính thiện chiến nhà Trần không có kinh nghiệm về xử lý n·ạn n·hân, họ chỉ biết tiêu diệt quân giặc trên chiến trường thôi.

Khi tới nơi, Trần Hưng Bang liền nhìn thấy rất nhiều cô gái trẻ và trẻ em khóc sướt mướt, ngồi bệt trên đất.

Xung quanh là những anh lính “kiêu dũng, thiện chiến” nhưng chỉ biết đứng trơ ra như những kẻ ngốc trước tình cảnh này.

Bọn họ đều là những người sống mái trên chiến trường, bảo xông pha trận mạc thì được chứ dỗ trẻ em, phụ nữ thì làm khó nhau quá!

- Một lũ đần, cứ đứng trơ ra như thế, thảo nào ế vợ tới giờ!



Trần Hưng Bang tức giận chửi thầm, vội vàng đi tới!

- Quân y đâu, mau tới kiểm tra cho người b·ị t·hương, mang theo đồ ăn thức uống rồi dẫn những n·ạn n·hân vô tội này tới khu vực tị nạn.

- Nhân viên sổ sách mau tới đăng ký, ghi chép lại tên họ, quê quán, xuất thân, người bảo hộ!

- Lính thám báo chuẩn bị đi liên hệ với người nhà, sau khi xác nhận thì gọi đến đón.

Anh ta đứng chỉ huy làm việc đâu ra đấy, những người khác thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng có người đứng ra giải quyết.

Đúng lúc hăng say ra lệnh thì Trần Hưng Bang bỗng bắt gặp một cô gái xinh đẹp, mang theo hốc mắt sưng tới cúi đầu hành lễ chào cảm ơn:

- Cảm ơn tướng quân, tướng quân là người tốt!

Lúc này, tầm mắt của Trần Hưng Bang giống như bị cô gái ấy hút hồn, trái tim đập bình bịch cứ như trai trẻ mới lớn.

Cô gái khó khuôn mặt trái xoan thanh thoát, môi đỏ anh đào chúm chím trái tim, mũi dọc dừa xinh đẹp, thục nữ, cử chỉ đoan trang, lịch sự.

Tuy rằng quần áo hơi bẩn và nhuốm máu nhưng không thể che lấp nổi vẻ đẹp tuyệt trần.

Thấy Trần Hưng Bang cứ nhìn mình chằm chằm, cô gái ngượng ngùng đỏ mặt quay đi.

Trần hưng bang đã bị trọng thương, không phải bởi súng pháo gươm đao mà là do mũi tên tình ái.

Bỗng đâu đó trên cao, một vị tú tài tức cảnh sinh tình làm một bài thơ:

“Rút kiếm huy thiên quân diệt giặc

Tìm nàng giữa khói lửa gươm đao

Ngoài sân huyết nhiễm giai nhân áo

Lửa đốt thanh thiên điểm má đào.”

[Thơ tác tự làm, tác không thích đạo văn nên mọi người chịu khó đọc tạm nhé. ^-^]

Bông hoa đẹp nhất thường nở rộ ở những nơi không ai ngờ tới!

Mới vừa rồi, Trần Hưng Bang còn chê những binh sĩ khác “non” nhưng tới phiên bản thân đối mặt với giai nhân thì cũng chỉ biết cười ngây ngô.

Bóng dáng bệ vệ, oai nghiêm của một vị tướng quân hùng dũng bay biến đi hết cả, nhìn chằm chằm khiến cho cô gái trước mặt chịu không nổi, phải bỏ đi nơi khác.

Thời cổ đại, việc đàn ông nhìn chăm chú vào phụ nữ là một hành vi cực kỳ thất lễ, nếu không phải các cô gái mới được Trần Hưng Bang giải cứu thì có khi mắng chửi rồi.

Các binh sĩ dưới quyền của Trần Hưng Bang ngầm hiểu với nhau, lén lút ghi chép, đánh dấu lại tên họ, địa chỉ, gia đình của cô gái vừa rồi, mục đích để làm gì thì ai cũng biết.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.