Chương 76: Thiết Quyền Nhân Dân, chiêu thứ nhất, giới nghiêm toàn thành
Trên thực tế, Trần Tí cũng cực kỳ phẫn nộ khi tận mắt nhìn thấy thảm trạng của Cường Tử, những lời nói ra đều mang theo cảm xúc thật.
Anh quay về phía hai cậu bé là em vợ của Cường Tử và nói:
- Các ngươi yên tâm, trẫm ở đây, công lý sẽ không chỉ là một diễn viên hài.
- Kẻ làm ác chắc chắn sẽ bị trừng phạt!
Trần Hưng Bang thấy Trần Tí như vậy liền phối hợp biểu hiện vẻ mặt“cực kỳ hoảng sợ” dập đầu:
- Bệ hạ bớt giận, thần sẽ dốc toàn lực truy bắt thủ phạm.
Nói xong, Trần Hưng Bang vội vàng dẫn binh lính chạy đi trong ánh mắt chỉ chỏ của vô số người.
- Chỉ có một canh giờ mà muốn tìm h·ung t·hủ, khó như lên trời!
- Khà khà khà, biết h·ung t·hủ rồi làm sao bắt, cả cái Cù Lao Phố này đều là địa bàn của Thiên Long Nhân.
- Suỵt, nhỏ giọng thôi, coi chừng bị nghe thấy!
- Sợ cái gì, cả Cù Lao Phố này đều biết là do bang hội Quảng Đông làm, nhưng đám man di này dám bắt sao?
- Bang hội là của Thiên Long Quốc, đụng vào một cái sẽ dẫn phát c·hiến t·ranh ngay, có cho một trăm lá gan cũng không dám bắt.
Các thành viên bang hội cực kỳ hung hăng, thậm chí chủ động khiêu khích.
Tất cả mọi người đều cho rằng Trần Hưng Bang sẽ không dám làm to chuyện, nhún nhường vì đang phải chiến đấu với Hồ Mị Ly.
Và đây chính là cái bẫy hại c·hết tất cả lũ bang hội Thiên Long Nhân ngạo mạn.
- Ù ù ù ù!
Một tiếng kèn xông trận bất ngờ vang lên trên bầu trời cù Lao Phố.
Từ phía bên ngoài, hàng ngàn giáp sĩ nhà Trần, trang bị v·ũ k·hí, mũ giáp đến tận răng đã chờ đợi sẵn dồn dập tiến vào trong ánh mắt kinh ngạc của vô số người khác.
Mỗi người lính đều mang theo khuôn mặt lạnh lẽo, bước đi đều nhịp thành từng hàng, xung quanh sặc mùi sát khí từ trên chiến trường để lại.
Đây không phải đám quan binh ăn hại chỉ biết bắt nạt dân lành, chọc ghẹo đàn bà mà là lực lượng tinh nhuệ nhất của Nhà Trần, cuộc sống gắn liền với chiến trường nguy hiểm, được Trần Chân bí mật điều động ẩn nấp tối hôm qua.
- Giới nghiêm Cù Lao Phố để điều tra t·ội p·hạm, người không phận sự mau trở vào nhà!
- Giới nghiêm Cù Lao Phố để điều tra t·ội p·hạm, người không phận sự mau trở vào nhà!
- Giới nghiêm Cù Lao Phố để điều tra t·ội p·hạm, người không phận sự mau trở vào nhà!
Một đội kỵ binh cưỡi ngựa xông pha khắp phố, vừa mở đường vừa hét to để tất cả biết đường mà tránh.
Lúc này, một số người thông minh đã cảm giác được chuyện lớn sắp xảy ra.
Người không liên quan tới bang hội thì vội vã chạy về nhà đóng cửa, cài chốt thật chặt.
Đám người thuộc bang hội thì vội vàng chạy về trụ sở báo tin cho Hoàng Mao và Đại Ca.
- Cái gì, bọn man di nhà Trần này dám chơi lớn vậy sao, điều binh vào thành vì một thằng tiện dân?
Gã đại ca kinh ngạc há to miệng.
Bất kể thời đại nào, q·uân đ·ội vào thành đều mang theo một thông điệp cực kỳ nguy hiểm và cứng rắn.
Bạn cứ tưởng tượng đang ngồi ở bên đường ăn phở thì đột nhiên thấy đoàn xe tăng hàng trăm chiếc chạy ầm ầm qua trước mặt thì sẽ có cảm nghĩ gì?
Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết chuyện lớn sắp xảy ra.
Gã đại ca rất nhanh thấy được vấn đề, vội vàng ra lệnh cho đàn em:
- Mau, dọn dẹp nhanh khu t·huốc p·hiện và m·ại d·âm, tiêu hủy hết chứng cứ phạm tội.
Hoàng Mao nghe xong cũng biết là chuyện nghiêm trọng liền chạy đi xử lý ngay.
- Báo Tử, mau bắt vài con dê thế mạng ra giao cho triều đình nhà Trần, tối thiểu cũng phải câu giờ, đừng lo về tiền, bao nhiêu cũng được.
- Dạ!
Người được gọi là Báo Tử vội vàng đi xử lý, tiếp đó, gã đại ca tiếp tục giao việc:
- Tập trung toàn bộ bang chúng ở xung quanh Tụ Nghĩa Đường, mở kho v·ũ k·hí ra phân phát cho các anh em!
- Xem ra chúng ta đã quá xem thường vị hoàng đế nhỏ tuổi này, đối phương thật sự muốn dùng chúng ta để g·iết gà dọa khỉ.
Gã đại ca đã trải qua nhiều sóng gió chìm nổi, chỉ bởi vì tự tin thái quá về sức uy h·iếp của Thiên Long Quốc nên mới thiếu đề phòng.
Nay nhận ra Trần tí dẫn q·uân đ·ội tinh nhuệ vào thành liền biết chuyện sẽ không dừng lại ở một vụ án mạng.
Nhưng những tên đàn em vẫn chưa thể tin được:
- Đại ca, ý đại ca là tên oắt con này dám ra tay với chúng ta?
- Làm sao hắn dám, một khi động tới chúng ta thì trăm vạn hùng binh của Thiên Long Quốc sẽ t·ấn c·ông, đế chế Dưa Lạc, nước Xiêm chư hầu cũng sẽ xuất binh.
- Chưa nói tới Hậu Kim, Mông Cổ cũng dính dáng tới, làm sao Đại Việt nhỏ bé dám.
Gã đại ca hít sâu một hơi:
- Đó là chuyện sau này, hiện tại chúng ta đang phải đối mặt với q·uân đ·ội kiêu dũng thiện chiến bậc nhất thế giới vừa mới từ chiến trường trở về, các ngươi không nghĩ đơn giản rằng nhà Trần huy động hàng ngàn quân lính vào thành đi dạo đấy chứ.
- Không cần tự lừa gạt bản thân mình, chắc chắn vua nhà Trần muốn g·iết gà dọa khỉ để đám bang hội khác thần phục.
- Còn chuyện sau này, Thiên Long Quốc có xuất binh hay không, thắng hoặc thua đều không liên quan tới những người đ·ã c·hết như chúng ta.
Nghe được đại ca nói, đám đàn em mới nhận thấy sự nghiêm trọng của vấn đề, trong lòng xuất hiện nỗi sợ hãi, vội vàng tụ tập đàn em chuẩn bị chống cự.
Nhưng chúng vẫn đánh giá thấp quyết tâm của Trần Tí, mục tiêu của anh là toàn bộ bang hội độc ác, hà h·iếp dân lành ở Sài Gòn.
Gần nửa năm lên ngôi, Trần Tí chưa hề làm bất kỳ một hành động nào vượt quá khuôn khổ của thời đại, mặc dù ngự giá thân chinh cũng là phù hợp với suy nghĩ của phần lớn người đương thời.
Trong mắt họ, Trần Tí chỉ là một vị vua trẻ, có một chút tài năng quân sự và trị quốc.
Họ không biết rằng, ẩn núp dưới vẻ ngoài hiền lành đó là một vị thiết huyết đế vương có tri thức từ tương lai, sẵn sàng dùng máu và sắt để tẩy rửa mảnh đất dơ bẩn này.
- Bệ hạ có lệnh, giới nghiêm điều tra!
- Bệ hạ có lệnh, giới nghiêm điều tra!
- Bệ hạ có lệnh, giới nghiêm điều tra!
Tất cả những khu vực tập trung bang hội Thiên Long Nhân đều có q·uân đ·ội tinh nhuệ tiến tới bao vây và giới nghiêm.
Bất kể là chợ lớn, cảng Sài Gòn, phố đèn đỏ, chỉ cần có bóng dáng của bang hội Thiên Long Nhân đều phải đón nhận lệnh giới nghiêm.
Những khu vực còn lại tuy không đến nỗi giới nghiêm hoàn toàn nhưng cũng bị hạn chế đi lại, không được tụ tập quá mười người trở lên nhằm phòng ngừa Thiên Long Nhân kích động b·ạo l·oạn.
Hành động như vậy tốn một lượng nhân lực, vật lực khổng lồ và được thực hiện đồng loạt chỉ với một ám hiệu là kèn trống trận, chứng tỏ đã được chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước.
Ấy vậy mà toàn bộ Sài Gòn không ai hay biết gì trước khi hành động, có thể thân tướng sĩ nhà Trần trong sạch thế nào.
Quay trở lại Cù Lao Phố, các thương nhân ngoại quốc thấy q·uân đ·ội nhà Trần tràn vào giới nghiêm có phần giật mình, vội vàng tiến tới hỏi thăm:
- Thưa bệ hạ, có chuyện gì xảy ra vậy?
- Mọi người yên tâm, đây là vì điều tra vụ án.
Trần Tí cười nói rất nhẹ nhàng:
- Có kẻ dám h·ành h·ung dân thường giữa ban ngày ban mặt, trẫm tất nhiên phải dùng mọi cách để truy bắt t·ội p·hạm.
Những thương nhân nghe cách giải thích này, thấy có phần kỳ quái vì huy động hơi nhiều người nhưng cũng không nói thêm gì nữa vì dù sao là chuyện nội bộ quốc gia Đại Việt.
Nhưng phía bang hội Quảng Đông thì khác, họ thừa biết không thể để người khác vào điều tra ổ t·ội p·hạm bên trong bang hội.
Báo Tử cho thuộc hạ mang theo một vài bia đỡ đạn vội vàng chạy tới trước mặt Trần hưng Bang:
- Bẩm tướng quân, tiểu nhân đã bắt được thủ phạm, chính là tên khốn kiếp này!
Một người Long Kiều bị đá xuống đường, trên người có nhiều vết đ·ánh đ·ập, dù bản thân bị oan nhưng không dám nói vì vợ con đều nằm trong tay bang Quảng Đông nên phải cắn răng nhận tội.