Biến Thiên 2 - Đế Quốc Nhà Trần Chinh Phục Thế Giới

Chương 72: Trước giờ giông bão



Chương 72: Trước giờ giông bão

Trần Tí liên tục chỉ thị một số nhiệm vụ, sau đó để những người khác lui ra và liên lạc với Mật Viện.

- Truyền lệnh của trẫm, Mật Viện tăng cường giá·m s·át các quan lại, địa chủ thân phương bắc, có làm gì sai phạm thì ghi chép lại, thu thập chứng cứ.

- Đồng thời trọng điểm chú ý các thương lái Thiên Long Quốc và bang hội Thiên Long Nhân, nếu chúng ngoan ngoãn buôn bán thì thôi, còn muốn m·ưu đ·ồ làm loạn để trục lợi thì ta sẽ cho chúng biết thế nào là nắm đấm công lý của nhân dân.

- Riêng Cù Lao Phố, phân biệt rõ người Việt gốc Thiên Long với những thương nhân Thiên Long Quốc, trách liên lụy người vô tội.

- Đối với người Thiên Long Nhân không muốn làm người Việt thì lập danh sách thành Long Kiều, phân biệt rạch ròi.

Sau khi tìm hiểu kỹ tình hình của khu vực miền nam do Hồ Mị Ly kiểm soát, Trần Tí biết rõ nếu mình không xử lý một số vấn đề tồn đọng thì cũng chỉ là vua bù nhìn chứ chẳng can thiệp được việc gì cả.

Vì vậy nên anh quyết tâm phải dùng máu và sắt để rửa sạch tòa thành hoa lệ bề ngoài nhưng thối rữa bên trong này.

Trên thực tế, Trần Tí đã từng nghĩ tới việc thanh tẩy ở miền trung khi phát hiện một số quan lại, địa chủ t·ham n·hũng cấu kết với Thiên Long Nhân.

Nhưng bởi Trương Ái Lan kịp thời xuống nước hạ mình, chủ động lập công để cho thấy thái độ thân thiện với nhà Trần, công thêm việc hủ hóa chưa đến nỗi quá nghiêm trọng nên Trần tí tạm thời bỏ qua.

Chỉ riêng gia tộc họ Cao cùng quan lại Phú Yên phải chịu một đợt thanh tra kỹ lưỡng.

Sài Gòn thì khác, nơi đây đã mục nát, thủng lỗ khắp nơi, lại còn được thống lĩnh bởi Trương Mỹ Lan, một người tôn thờ chủ nghĩa đại quốc và đang ủng hộ cho Nguyễn Vương.

Có nhiều người sẽ nghĩ đơn giản rằng cứ từ từ chỉnh đốn, hiện tại nên tập trung vào giải quyết Hồ Mị Ly, chỉ là vài bang hội cắc ké, lật nổi ngọn sóng gì.

Trần Tí chỉ có thể nói những người đó thực sự ngây thơ.



Thiên Long Nhân nổi tiếng trên toàn thế giới về khả năng đút lót, hối lộ, đấu đá chính trị, đâm lén sau lưng, triệt hạ đối thủ.

Bởi ngay từ trong văn hóa, kinh nghiệm buôn bán của Thiên Long Nhân, việc hối lộ là chuyện đương nhiên và tạo lợi thế cạnh tranh nên chẳng có Thiên Long Nhân nào thắc mắc hay oán trách văn hóa phong bì, hối lộ cả.

Họ rất giống với người Hoa ở trong một số tài liệu lịch sử Lạc Việt mà Trần Tí đã đọc.

[Người Hoa họ khéo hơn mình, một khi họ đưa tiền cho ai là họ đã tính toán lời lỗ, trước sau, và rất kín tiếng.

Họ không bao giờ tố ai, còn người Việt của mình, bô bô cái miệng, ăn của họ một đồng là cả làng cả xã đều biết, có khi còn bị tố tới tố lui. Nguy hiểm!

Từ thời ông Thiệu, chức quận trưởng quận 5 – Chợ Lớn là phải mua với giá cao, vì ở đó có nhiều lộc của người Hoa mang lại, quận trưởng nào mà không chịu ăn thì người Hoa mua cấp trên để đổi đi, anh sợ người Việt mình lắm, anh là dân lưu dung, chỉ cần có tiếng xì xào là bị đuổi việc ngay.]

Đây là một đoạn trích trên bài báo “người hoa, họ khéo hơn mình” kể về thời kỳ loạn lạc ở Sài Gòn trước năm 1975 mà Trần Tí đã đọc thông qua hồ sơ lưu trữ tài liệu ở thế giới cũ của trợ lý Hồng.

Trần Tí không biết người Hoa có thật tài tình như vậy hay không nhưng Thiên Long Nhân tại thế giới này thì y bong, thậm chí còn ghê gớm hơn.

Họ sẵn sàng bỏ tiền đút lót cho quan trên hoặc đối thủ của các viên quan chính trực, dám chống lại Thiên Long Nhân.

Quan viên ở Sài Gòn chỉ có hai lựa chọn, một là cúi đầu ngậm tiền làm một con chó cho Thiên Long Nhân, hai thì sẽ bị cách chức, đuổi việc hoặc lưu đày vì một lý do nào đó không ai biết.

Ngay cả Hồ Thanh Trừng, hoàng tử nhà Hồ vì dám điều tra Thiên Long Nhân mà cũng bị họ chơi xấu bằng cách rải tin đồn “âm mưu c·ướp quyền” của Hồ Mị Ly và Hồ Hán Thương, bị lưu đày.

Đấy là trong Đại Việt, vươn xa ra bên ngoài cũng có hậu quả nhãn lồng ngay trước mắt.



Hậu Kim vốn đang mạnh mẽ, hùng dũng, đánh đâu thắng đó, ngay khi đặt chân vào Thiên Long Quốc chưa tới vài tháng đã bị hủ hóa và sa đọa thành những kẻ chỉ biết ăn chơi, hưởng lạc, bỏ bê chính vụ.

Hiện tại, q·uân đ·ội của Trần Tí chưa tiếp xúc với đội quân đút lót của Thiên Long Nhân nên còn giữ mình trong sạch nhưng chỉ cần bỏ quên vài tháng thì không biết bao nhiêu người sẽ quay lại chĩa nòng súng về phía Trần Tí vì bị mua chuộc.

Trần Tí là người thực tế, anh không ảo tưởng rằng hàng vạn lính tứ xứ đều là trung thần nghĩa sĩ, sẵn sàng từ bỏ tất cả để trung thành với anh, điều đó không thực tế.

Vậy nên, Trần Tí quyết tâm phải dùng bàn tay sắt để giải quyết tận gốc vấn đề một cách nhanh gọn, không để dây dưa đêm dài lắm mộng trước khi xúc tu của Thiên Long Nhân kịp vươn vào trong đội ngũ của quân nhà Trần.

Mặc dù nó sẽ gây rất nhiều phiền phức khi bên ngoài vẫn còn Hồ Mị Ly đang chạy nhông nhông tìm cơ hội cắn trộm.

Nhưng là một người có lý tưởng đưa Đại Việt sánh vai với các cường quốc năm châu, Trần Tí sẽ không chấp nhận lãnh thổ của mình bị điều khiển bởi những đồng tiền dơ bẩn, dù có phải đi con đường đầy chông sắt, gai góc cũng sẽ không lùi bước.

Ngay khi Trần Tí quyết định, một tia sáng vô tình xuyên thủng qua đám mây đen, giống như cố ý tạo spot light cho anh giữa tòa thành đầy rẫy tội ác.

Nhưng không ai chú ý đến điều này, họ đang còn bận rộn vật lộn với cuộc sống đầy rẫy những khó khăn, vất vả.

Đêm khuya, một người Việt gốc Thiên Long lặng lẽ đi tới trụ sở bang hội Quảng Đông để nộp tiền.

Trên đường đi, ông ta gặp phải những người khác cũng giống như mình, đa phần thân thể ốm yếu, cúi người khúm núm.

Khi gặp ông ấy, mọi người đều chào một tiếng “lão Lý”.

Không sai, người đàn ông này là Lý Diệu một người nổi tiếng trong cộng đồng người Việt gốc thiên Long ở Cù Lao Phố.

Trước kia, tổ tiên ông ấy quy thuận Đại Việt và được nhà Trần phong làm tướng quân trấn thủ Cù Lao Phố, có bổng lộc triều đình, ai cũng nể trọng.

Nhưng kể từ khi nhà Hồ nhún nhường, để cho Thiên Long Nhân làm xằng làm bậy, bá chiếm Cù Lao Phố thì ông ta bị biếm thành một người bình thường và chỉ còn lại chút uy vọng trong cư dân Cù Lao Phố.



Tuy nhiên, uy vọng này cũng đang ngày càng mất đi tương ứng với sự bành trướng, kiêu ngạo của các bang hội.

- Ê, lão già, đi đâu mà vội thế?

Một bên bang chúng vô danh tiểu tốt giơ tay chặn đường Lý Diệu với nụ cười dâm tiện.

Lý Diệu mặc dù giận trong lòng nhưng cũng không dám nói gì, lấy từ trong người vài đồng xu lẻ đã chuẩn bị từ trước và nói:

- Các vị đại ca giơ cao đánh khẽ, tiểu nhân chỉ là tới nộp tiền bảo kê theo tháng.

Đám côn đồ cắc ké thấy có tiền lót tay, thả cho ông vào nhưng chưa chờ ông đi khỏi liền mỉa mai:

- Ha ha ha, tưởng thế nào, hồi xưa còn là Cù Lao tướng quân cơ đấy, bây giờ cũng có khác gì con chó ở trước mặt chúng ta đâu.

- Ha ha ha!

Những tiếng cười đầy giễu cợt của đám côn đồ cắc ké làm Lý Diệu thầm hận trong lòng, chức quan mà tổ tiên của ông tự hào thì nay lại bị kẻ khác sỉ nhục, ai mà không giận.

Đáng tiếc, Lý Diệu chỉ là một người bình thường, chỉ có thể nín nhịn vì cuộc sống, vợ con.

Đi vào sâu bên trong, Lý Diệu nhìn thấy cảnh rất nhiều người chong đèn h·út t·huốc phiện la liệt khắp nơi, người Việt là chủ yếu.

Đây là chuyện tương đối bình thường, Lý Diệu không lãng phí thời gian mà đi thẳng.

Quan lại nhà Hồ bao biện rằng Thiên Long Nhân là người ngoại bang nên họ không quản lý, cho phép buôn t·huốc p·hiện thoải mái, vậy nên những người việt ở bên ngoài bị mớm thuốc phải chui vào trong địa bàn của Thiên Long Nhân để làm những con nghiện cho chúng hút máu.

Một vài viên tướng chính trực muốn điều tra thì hiện giờ hoặc vào tù, hoặc trở thành tế bào của con cá nào đó dưới sông Sài Gòn.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.