Biến Thiên 2 - Đế Quốc Nhà Trần Chinh Phục Thế Giới

Chương 73: Sự thật tàn ác của bang hội



Chương 73: Sự thật tàn ác của bang hội

Đi qua dãy nhà t·huốc p·hiện là khu m·ại d·âm, nơi đây tồn tại rất nhiều đại gia giàu có và những cô gái Việt tươi ngon mọng nước phục vụ cả ngày lẫn đêm.

Nghe thì có vẻ sung sướng đấy, nếu như không một sự thật rằng hầu hết những cô gái này đều bị ép làm gái bằng b·ạo l·ực, tất cả tiền thu được đều vào túi của bang hội hết cả.

Lý Diệu từng nhìn thấy một cô bé mới mười hai tuổi bị lôi vào trong ổ m·ại d·âm, bất chấp gào khóc xin tha, bấu xíu nền đường đến nát cả đầu ngón tay, bởi vậy nên ông cũng không dám nhìn nhiều, sợ đau lòng.

Cuối cùng, Lý Diệu cũng đến được căn phòng “Tụ Nghĩa Đường” chuyên thu phí bảo kê vào ngày mồng ba hàng tháng.

Khi Lý Diệu đi vào, đã có vài người đang xếp hàng chờ đóng tiền.

- Mọi người chờ ở đó, hôm nay hơi ùn tắc vì có chút chuyện nhỏ.

Một người Thiên Long Nhân săm trổ đầy người đi nghênh ngang vỗ vai những người xếp hàng.

Gã ta là Mã Diện, một đại ca khét tiếng tàn nhẫn và b·ạo l·ực.

Nhưng đó không phải là điều Lý Diệu quan tâm, ông ta đang chăm chú nhìn vào một người đàn ông b·ị đ·ánh bầm mắt, máu chảy tè le từ mũi, từ miệng, bắt trói trên ghế.

Bên cạnh ông ta là một gã côn đồ cởi trần, cầm dây thừng hét to:

- Tất cả nghe cho kỹ đây!

- Tao đã ra lệnh rồi, c·hiến t·ranh xảy ra, nhu yếu phẩm sẽ tăng vọt, tất cả phải dừng bán gạo, gom hàng đầu cơ.

- Chỉ cho tụi bay cách kiếm tiền, tụi bay lại còn muốn chống đối, vậy thì đừng trách sao tao nặng tay.

- Thằng này tên Cường Tử, bán gạo ở tại ngã tư, dám lén lút đem gạo bán cho người ngoài, đã thế còn là lũ man di mọi rợ phương nam.

- Thiên Long Nhân mạng quý, tụi mày lén bán tao còn tha cho chứ lũ man di không bằng súc vật, lãng phí lương thực cho chúng nó làm gì?

- Bọn mày nói xem, có đáng đánh không?



Đối với những Thiên Long Nhân cực đoan, người Việt là chủng tộc man di, mọi rợ, thấp hơn chúng một bậc.

Chúng hoàn toàn quên mất thực tế những hạt gạo này đều đến từ công sức lao động của những người mà chúng nhục mạ là “man di”.

Hầu hết người tới nộp tiền là người Việt gốc Thiên Long, biết phân rõ phải trái nên không tán đồng với cách nói chuyện của gã côn đôd.

Bọn họ giữ im lặng nhưng điều này lại kích thích tên côn đồ, hắn nhảy lên, song phi cước vào người “Cường Tử” đang bị trói chặt trên ghế.

Cú đá đâm thẳng vào giữa ngực, khiến nội tạng và tái tim của Cường Tử như bị bóp nát ra thành từng mảnh, phun ra một búng máu ướt đẫm sàn nhà.

Cả người Cường tử bị trói chặt vào ghế nên không di chuyển được, theo quán tính của ghế mà ngã đập ngửa đầu ra sau, b·ất t·ỉnh, chẳng biết là sống hay c·hết.

Những người khác thấy thảm cảnh của Cường Tự liền sợ hết hồn, vội vàng cúi đầu, run rẩy, lo lắng bản thân thành kẻ thế mạng tiếp theo.

Gã côn đồ hét lên:

- Nói cho tao nghe, có đáng đánh không?

Dưới sự tàn ác và uy h·iếp của chúng, những người dân buộc phải lí nhí trả lời:

- Đáng đánh!

- Nói to lên!

- Đáng đánh!

- Đáng đánh!

Tới đây, gã côn đồ mới tạm hài lòng, đứng gác một chân lên ghế chỉ mặt vào mọi người:

- Đây là cái giá phải trả cho việc dám phản kháng lại bang hội.

- Có một số người tưởng rằng thay một vị vua thì tình thế sẽ biến đổi.



- Nhưng tao nói cho bọn mày biết, vua xứ man di cũng chỉ là bù nhìn thôi, dám cãi lời Thiên Triều Thượng Quốc thì cũng đi bán muối hết!

- Liệu hồn mà sống!

Khi nói lời này, tên côn đồ liếc xéo Lý Diệu, ý đồ thế nào thì ai cũng biết.

Ở đây, chỉ có Lý Diệu là thân thiết với triều đình Đại Việt nhất.

Ra oai dằn mặt xong, lũ côn đồ mới để cho những người dân xếp hàng đi lên đóng tiền bảo kê.

Mặc dù tiền bảo kê chiếm một phần rất lớn, nhiều nhà phải nhịn ăn, nhịn mặc để đóng nhưng không ai dám thiếu tiền của bang hội.

Cơm ăn thiếu tuy đói nhưng chưa c·hết ngay, còn dám quịt tiền của bang hội thì ngày mai sẽ nổi lềnh phềnh trên sông ngay.

Lý Diệu thu hết mọi thứ vào trong tròng mắt của mình nhưng không dám hó hé một lời.

Trên thực tế, Cường Tử là một người thật thà chất phác, cưới một người Việt làm vợ sống yên ổn qua ngày, thân thiện và hiền lành với tất cả hàng xóm láng giềng.

Nhưng n·ạn đ·ói tới, mấy đứa em vợ còn nhỏ tuổi của Cường Tử bị đói sắp c·hết, Cường Tử thấy tội nghiệp nên mang theo ít gạo lén cho nhà vợ để cứu mạng, không ngờ bị lũ bang hội bắt được đánh nhừ tử, thừa sống thiếu c·hết.

Thậm chí cả vợ con của Cường tử cũng sẽ b·ị b·ắt làm đĩ, làm nô cho bang hội dựa theo “bang quy” do những tên côn đồ đặt ra.

Đây chính là bang hội ngoài thực tế chứ không phải đã qua công đoạn tẩy trắng trên phim ảnh.

Ở hiện đại, bởi vì cảnh sát bảo vệ trật tự quá tốt, bang hội và m·afia bị tận diệt trên đất Việt nên nhiều người lầm tưởng bang hội “hiền lành” và “nghĩa khí” giống như trên phim hồng kông, đổ xô đi làm giang hồ, xã hội đen.

Trên thực tế, bang hội thực sự là sẽ g·iết người như cơm bữa, bảo kê cho m·ại d·âm, t·huốc p·hiện, m·a t·úy, hãm h·iếp nhà lành, c·ướp b·óc, đập phá giữa ban ngày, sẵn sàng g·iết c·hết cảnh sát mà không hề sợ hãi.

Sự tồn tại của bang hội đại diện cho sự thống trị mang tên b·ạo l·ực, sợ hãi, máu me, khủng bố.



[Note: Một số bạn không tin có thể tra xem m·afia ở những nước hỗn loạn hoặc hồng kông thời xưa, họ hãm h·iếp nữ minh tinh và g·iết cảnh sát ngay giữa phố mà không ai dám đụng tới, ví dụ về n·ạn n·hân như Lưu Gia Linh, Lưu Cẩm Linh, Lam Khiết Anh, vân vân.]

Chờ cho những người nộp tiền bảo kê rút đi hết, tên côn đồ sai đàn em vứt xác Cường Tử:

- Thằng chó này yếu quá, c·hết m* nó rồi, vứt xác nó vào bao, ngày mai ra ném tới giữa phố để dằn mặt đám đê tiện quên tổ quên tông.

- Hừ, dám cãi lời chúng ta thì chỉ có con đường c·hết.

Đang lúc tên côn đồ nói chuyện thì một ông lão khác cầm gậy chậm rãi đi vào.

Động tác của lão ta rất chậm chạm và vô hại nhưng tên côn đồ hổ báo lúc nãy vội vàng tránh đường cúi đầu chào:

- Đại ca!

- Hoàng Mao đấy à, sao lại đem vứt xác nó ra phố, về mặt luật pháp thì nó vẫn là con dân Đại Việt.

- Anh đây già cả rồi, mắt không thấy rõ nữa, cái gì cũng phải nhờ vào anh em, gây chuyện thị phi như thế không tốt.

Côn đồ Hoàng Mao vội vàng tới đỡ tay, nịnh nọt:

- Đâu có, anh em đều phải nhờ đại ca chỉ cho con đường sáng thì mới đi tiếp được, đại ca còn khỏe mạnh, minh mẫn lắm.

- Đám quan lại Đại Việt thì đại ca còn lạ gì, có cho mười lá gan cũng không dám dây vào thiên triều thượng quốc chúng ta.

- Ngươi á, chỉ được cái nói đúng!

- Ha ha ha ha!

Tên đại ca cúi người chuẩn bị ngồi xuống, lập tức có đàn em chui xuống, lấy lưng làm ghế cho đại ca, vẻ mặt sung sướng vì nhanh chân kịp nịnh bợ, còn những người khác thì buồn rầu vì chậm tay.

Đây chính là bang hội, một lời của đại cả có thể quyết định sống hay c·hết của vô số người, vậy nên làm ghế ngồi hay phục vụ đại ca trở thành công việc béo bở để lấy lòng.

Còn lòng tự trọng, có ăn được không?

Đại ca ngồi trầm ngâm một lúc rồi mở miệng hỏi:

- Sáng nay thế nào, có cử đủ người đi tiếp đón đoàn quân nhà Trần không?

- Dạ, đủ cả ạ, em còn cho dư ra vài ngàn người, phất cờ hò reo, châu trưởng Sài Gòn ưng ý lắm, nói rằng chỉ có Thiên long Nhân là đáng tin.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.