Dựa vào binh sĩ báo cáo, Trần Tí biết được những nơi quý phái đã bị phá dỡ, c·ướp b·óc lung tung để lấy châu báu của cải.
Hầu hết trang sức, vàng bạc đều đã biến mất, chứng tỏ triều đình nhà Hồ vẫn có đủ nhân lực để mang theo một số vật cần thiết.
Nhưng trong số đó không bao gồm những tài liệu, sách vở quý giá.
Về mặt này, họ thậm chí còn thua xa cả Thiên Long Nhân, tuy Thiên Long Nhân lươn lẹo, xảo trá nhưng luôn luôn coi trọng tri thức, sách vở như tính mạng thứ hai của mình.
Vậy nên trong lịch sử mới có nhiều sự kiện đ·ốt p·há kinh đô đất Việt để hủy diệt nền văn minh như vậy.
Có điều, chính nhờ sự vô tâm của nhà Hồ với kho tri thức quý báu này mà Trần Tí được tiếp quản toàn bộ, không mất mát điều gì, âu cũng là trong cái rủi có cái may.
Đúng lúc này, một bóng người lúi húi đi ra khiến lính cận vệ rút kiếm cảnh giới:
- Ai đó!
Bóng người kia sợ hãi đáp lời:
- Đừng g·iết tôi, tôi chỉ là người quét dọn thư các.
Trần Tí quay sang thì bắt gặp một lão thái giám lớn tuổi tầm bảy chục, trên tay cầm theo cây chổi.
Ông ấy muốn quỳ xuống nhưng Trần Tí ra lệnh cho binh lính:
- Ông ấy lớn tuổi rồi, lại đỡ ông ấy!
Sau đó, Trần Tí bắt đầu hỏi thăm:
- Ông là người quét dọn chỗ này sao, những người khác đâu hết rồi?
- Hồi bẩm bệ hạ, thần uy bệ hạ như sấm bên tai, những kẻ khác biết không thể chống lại nên đã bỏ trốn về phương nam cùng vua của nhà Hồ.
- Vậy tại sao ngươi không chạy?
- Bẩm bệ hạ, lão nô cũng đã gần đất xa trời, có thể đi đâu được nữa.
- Với lại lão nô đã sinh sống trong Thư Các này hàng chục năm, có rất nhiều tình cảm với nó.
Thư Các được thành lập từ trước khi Hồ Mị Ly tạo phản nên thực ra lão thái giám này đã quét dọn ở đây từ rất lâu.
- Nói vậy chắc ngươi quen thuộc với tất cả tài liệu, sách giấy ở trong này nhỉ?
Nghe nói đến vấn đề sở trường, người quét dọn tự hào vỗ ngực:
- Cái khác không dám nói chứ riêng về tài liệu, kinh sách thì chỉ cần Thư Các có, trong vòng nửa nén nhang, lão nô sẽ tìm được cho bệ hạ!
- Khu bên này chính là ghi chép các sự kiện trong hoàng cung từ sau khi Thánh Nguyên Đế lên ngôi.
Thánh Nguyên Đế là hiệu của Hồ Mị Ly khi lên ngôi nên ý ông lão nói chỉ tài liệu ghi chép hậu cung của Hồ Mị Ly.
Trần Tí khẽ gật đầu và tiếp tục theo chân ông lão quét dọn giống như một người khách tham quan bình thường.
- Nơi đó là tài liệu về kỹ thuật chế tác hỏa khí do thừa tướng Hồ Thanh Trừng sáng tác.
- Chỗ này là tài liệu khi chép về công tác ngoại giao với tây dương, Nhật Bản, người Indo và mã lai.
- Nơi đây ghi chép về tình hình kinh tế xã hội, thống kê thu nhập, thuế khóa của triều đình nhà Hồ, nhưng sau khi thừa tướng đại nhân bị “lưu đày” ra pháo đài Diên Khánh thì bị bỏ bê hết cả, không ai quan tâm nữa.
Trần Tí yên tĩnh đi theo, lâu lâu chọn đọc một vài quyển có hứng thú, dần dần hiểu rõ hơn giá trị của từng quyển sách.
Ví dụ như ý tưởng về đạn khóa nòng và các mẫu pháo xịn xò học được từ Bồ Đào Nha.
Hồ Thanh Trừng đã nghĩ tới việc chế tạo đạn khóa nòng nhằm mục đích sản xuất súng trường hiện đại không cần mồi lửa nhưng chưa kịp thực hiện thì Thiên Long Nhân đã ly gián để Hồ Mị Ly “lưu đày” Hồ Thanh Trừng bằng cách phái làm khâm sai đại thần ở Diên Khánh.
(Đạn khóa nòng là bước tiến vượt bậc khiến binh lính s·ử d·ụng s·úng trở thành chủ lực trên chiến trường mà không bị hạn chế bởi thời tiết, trận hình vì có thể bắn liên tục vài chục phát đạn trong một phút.)
Anh ta cũng đã học hỏi từ tây dương, cụ thể là pháo thủ người Bồ Đào Nha để chuẩn bị chế tạo pháo bằng gang nhằm tiết kiệm chi phí và pháo dã chiến với độ cơ động cao.
(Thời đại này, pháo thủ của Bồ Đào Nha rất nổi tiếng, kể cả ở châu âu.)
Đáng tiếc, Hồ Thanh Trừng quá ngu ngơ, không đề phòng chiêu ly gián của các bang hội Thiên Long Nhân, chúng thông qua sự ghen ghét, đố kỵ của Hồ Hán Thương để hãm hại anh.
Hay kế hoạch phát hành tiền giấy, một số sai lầm, sự kiện mắc phải.
Trên thực tế, ngay từ đầu đã có nhiều viên quan phân tích về việc phải cho phép đổi tiền thật, chống làm giả và kiểm soát số lượng nhưng Hồ Mị Ly vì thiếu tiền, lại thêm thương lái Thiên Long Nhân hứa sẽ hỗ trợ nên đành nhắm mắt làm liều.
Hậu quả là toàn bộ nền kinh tế sụp đổ còn Thiên Long Nhân nhân cơ hội lén tích trữ tiền đồng, c·ướp sạch tài sản của dân Việt.
Ngay cả tình hình thuế khóa bất hợp lý khi thu không đủ chi và ruộng đất bị thâu tóm vào tay địa chủ thân phương bắc đều được ghi chép rõ ràng.
Các địa chủ thân phương bắc thông qua áp lực từ Thiên Long Quốc và đút lót tham quan đã thầu hết những mẫu ruộng tốt của triều đình nhà Hồ, chỉ vài miếng khỉ ho cò gáy không ai thèm làm thì mới đến tay nông dân.
Không những thế, chúng còn bắt tay với nhau đầu cơ thổi giá ruộng đất lên trời để dân Việt không có tiền mua đất hoặc phải vay nợ Thiên Long Nhân mới sở hữu được miếng đất cưới vợ.
Âm mưu này nhằm mục đích biến cả Sài Gòn thành con nợ của Thiên Long Quốc và khiến dân Việt không thể kết hôn sinh con, dần dà tuyệt chủng và gái Việt phải làm th·iếp cho Thiên Long Nhân hết.
(Thời phong kiến, nhà nghèo không có ruộng cày thì chẳng thể cưới nổi vợ, con gái có nhan sắc thà đi theo địa chủ làm th·iếp chứ không ai lại đi cưới tá điền làm thuê cả.)
Về phần tiền thuế, các thương lái Thiên Long Nhân lợi dụng thân phận người ngoại bang để bắt tay với các con buôn người Việt và quan lại t·ham n·hũng để t·rốn t·huế, dẫn đến triều đình thu vào không đủ một phần mười lượng hàng hóa.
Thậm chí xuất hiện tình trạng nực cười là cơ quan thuế thu thuế không đủ tiền trả lương nhân viên.
Toàn bộ tiền bạc rơi vào tay tham quan bán nước cùng các thương lái Thiên Long Nhân “thượng đẳng”.
- Chả trách vì sao tài liệu, sử sách của người Việt liên tục b·ị đ·ánh c·ướp, đ·ốt p·há.
- Ở trong này cất giấu biết bao nhiêu tri thức quý báu và những bí mật quan trọng mà một số kẻ không muốn người Việt biết.
- Hồ Thanh Trừng quả là một nhân tài hiếm có nhưng lại chọn sai nền văn minh.
- Không sao, mình sẽ bắt sống và khiến anh ta phải phục vụ cho mình.
Trần Tí nắm chặt tay, thở dài một hơi, căn dặn binh lính phải đối xử tử tế với người quét dọn Thư Các rồi đi ra ngoài.
Trần Chân thấy Trần Tí đi ra thì chắp tay xin thưa:
- Bẩm bệ hạ, kỵ binh trinh sát phát hiện Hồ Mị Ly đang chạy về ba tỉnh Đông Nam Bộ.
- Họ mang theo rất nhiều của cải, châu báu nên di chuyển chậm chạp, không thoát ra khỏi tầm truy kích của chúng ta.
- Chỉ cần gấp rút đuổi theo, chúng ta sẽ dễ dàng đuổi kịp.
Trần Tí lắc đầu:
- Hồ Mị Ly đã như chó chạy ngoài đồng, không còn quá nhiều uy h·iếp.
- Dù cho có muốn quay lại đi nữa thì Hồ Mị Ly sẽ làm gì?
- Lão ta dám t·ấn c·ông chúng ta sao?
- Cứ để đội kỵ binh đi theo q·uấy r·ối, q·uân đ·ội chủ lực của chúng ta phải xử lý công việc quan trọng hơn.
Trần Tí nói đến đây liền ngừng, công việc quan trọng cụ thể là gì thì không nói trước với Trần Chân.
Suốt quãng đường nam chinh nhà Hồ, Trần Chân cũng đã tin phục tài năng chỉ huy của Trần Tí nên cũng không hỏi nhiều, cúi đầu xin vâng:
- Vâng, thưa bệ hạ!
- Ban bố lệnh cho quân lính nghỉ ngơi, tăng cường canh gác.
- Luôn trong trạng thái sẵn sàng để thực thi nhiệm vụ.
- Lần này kẻ địch không có đại bác và thành lũy nhưng sở hữu những v·ũ k·hí đáng sợ hơn nhiều, không thể qua loa.