Biến Thiên 2 - Đế Quốc Nhà Trần Chinh Phục Thế Giới

Chương 65: Tiến quân thần tốc, thần tốc, thần tốc hơn nữa.



Chương 65: Tiến quân thần tốc, thần tốc, thần tốc hơn nữa.

Công Tiến thở dài lắc đầu đi ra ngoài.

Nói thật, Hồ Thanh Trừng quá ngây thơ, cha của anh ta không còn là Hồ Mị Ly xảo quyệt nhưng khiêm tốn như ngày xưa nữa mà đã trở thành một tên bạo chúa ảo tưởng sức mạnh về bản thân.

Một con chim bồ câu được thả đi từ pháo đài Diên khánh và bay thẳng tới hoàng cung của Hồ Mị Ly ở Sài Gòn.

Thái giám canh giữ nhận được thư liền vội vàng dâng lên cho Hồ Mị Ly nhưng chỉ nhận lại được câu nói:

- Để đó đi, ta đang bận!

Hồ Mị Ly, một nhân vật truyền kỳ ở trong quan trường.

Ông ta có một ngoại hình tương đối bình thường, không có võ nghệ xuất sắc, cũng chẳng sỡ hữu tài văn chương hơn người.

Ấy vậy mà một người như thế lại có thể dễ dàng liên tục thăng quan dù thảm bại suốt mười trận liên tục.

Có thể thống lĩnh toàn bộ quan văn dù không thể đậu nổi tú tài.

Vì lý do gì mà Hồ Mị Ly lại có thể thành công đến được như vậy dù kém tài năng?

Đáp án là khiêm tốn và kiên nhẫn.

Trong thư phòng của Hồ Mị Ly có bốn dòng chữ tâm đắc:

“Ta là người ngu si

Ta là người đần độn

Ta là người tham lam

Ta là người lười biếng.”

Hồ Mị Ly luôn nhận biết rõ bản thân chỉ là một người tầm thường, dựa vào mồm mép và khả năng đối nhân xử thế khéo léo, luồn lách để thăng tiến.

Trước kia, Hồ Mị Ly là người như thế, biết rất rõ giới hạn của bản thân.

Nhưng kể từ khi chiếm ngôi nhà Trần và làm vua, ông ta bắt đầu ảo tưởng về tài năng của mình.

Ông ta luôn muốn chứng minh bản thân là một người tài giỏi, có khả năng điều binh khiển tướng, an bang định quốc.

Đã rất lâu rồi kể từ lần cuối ông ta bước vào thư phòng có bốn lời răn của mình.

- Hừ, lại là của đứa con cả lắm lời!



- Nó cứ làm như mình là tiên tri biết tuốt, lúc nào cũng muốn ra vẻ ta đây.

- Cứ kệ đấy!

Hồ Mị Ly lúc này ngồi trên ngai vàng tập viết chữ.

Khi lão ta viết xong, thái giám và quan viên xung quanh bu vào nịnh bợ:

- Quả là tuyệt thế thần tác, chỉ có bậc chân mệnh thiên tử như bệ hạ mới có thể viết ra những từ ngữ mạnh mẽ, sắc bén và tao nhã thế này.

- Đúng, đúng, đúng, đường nét này có thể sánh với văn khúc tinh ở trên trời.

- Nếu bệ hạ mà đi thi thì chắc chắn chiếm ngôi trạng nguyên.

Hồ Mị Ly nghe vậy, cao hứng cười ha hả:

- Ha ha ha!

- Xem ra chính vì ngai vàng này làm chậm trễ công việc học tập của ta, thế gian thiếu đi một nhà thơ xuất sắc.

Trên thực tế, Hồ Mị Ly không hề có một chút tài năng văn chương nào, bản thân ông ta cũng biết điều đó.

Nhưng kể từ sau khi sử dụng mưu hèn kế bẩn, lươn lẹo xảo trá để nắm quyền thì ông ta cổ xúy việc trọng dụng những tiểu nhân.

Bởi vì bản thân ông ta là tiểu nhân, thích lời nịnh nọt nên dần dần triều đình trở nên thối nát, rặt một lũ ngồi không ăn bám, chỉ biết nịnh bợ.

Nhưng khổ cái lời nịnh bợ thì sướng lỗ tai, Hồ Mị Ly dù biết vẫn không thể cưỡng lại được những lời nói có cánh rót mật vào tai ra rả suốt ngày.

- Để xem đứa con của ta gửi gì nào?

Tâm trạng vui vẻ, Hồ Mị Ly tùy tiện mở thư mật trước mặt tất cả mọi người.

Sau khi đọc xong, ông ta chỉ khinh thường vứt bức thư vào lò lửa và nói:

- Trẫm nắm chục vạn đại quân trong tay, ngụy Trần chỉ có chút binh tôm tướng cua, chả bõ dính răng.

- Còn nói cái gì quân Trần sẽ tiến quân thần tốc, uy h·iếp kinh đô?

- Tưởng họ có cánh hay sao mà đòi bay như chim?

- Chuẩn bị cho trẫm, trẫm muốn đích thân đánh bại vua Trần, để xem ai mới là chân mệnh thiên tử!



- Bệ hạ uy vũ!

- Bệ hạ uy vũ!

Vài ngày sau, ở bờ sông Cái, q·uân đ·ội nhà Trần tụ tập hô to sau khi đã đổ bộ thành công tới mảnh đất phía tây pháo đài Diên Khánh.

Từ đây, họ có thể dễ dàng đường vòng tới Suối Tiên, Suối Cát rồi đánh chiếm xuống toàn Khánh Hòa, Ninh Thuận hoặc chia binh sang Lâm Đồng ở sát bên cạnh.

Có thể nói là con đường t·ấn c·ông hoàn toàn rộng mở, ngàn dặm lãnh thổ nằm trong tầm tay.

- Bên Lâm Đồng đã có khởi nghĩa nông dân sẵn, q·uân đ·ội nhà hồ lại đóng ít quân, chỉ cần cử một ít binh lính đi hỗ trợ là được.

- Chúng ta sẽ sử dụng chủ lực nam tiến theo đườn Suối Cát, Suối Tiên, nơi mà gia tộc họ Lý nắm giữ để chỉnh đốn rồi tiến quân thần tốc thẳng xuống Sài Gòn.

- Thịt thưng, bánh tráng đều đã chuẩn bị đủ cả, sẵn sàng cho chiến lược đánh nhanh thắng nhanh trước khi quân Hồ kịp phản ứng lại.

- Tất cả nghe lệnh!

- Toàn quân tiến lên!

- Rõ!

Trần Tí không cho binh lính dừng lại nghỉ ngơi thoải mái giống như lúc ở Phú Yên và Bình Định.

Bởi vì thông qua mạng lưới tình báo của Mật Viện, Trần Tí biết được toàn bộ khu vực đằng sau Khánh Hòa vẫn đang ăn chơi nhảy múa tưng bừng, chẳng hề đề phòng sự t·ấn c·ông của q·uân đ·ội nhà Trần.

Thời gian dài sống sa đọa, nhũng nhiễu khiến quan lại nhà Hồ tưởng rằng q·uân đ·ội nhà trần cũng lề mề giống họ, mất cả tháng mới từ Khánh Hòa t·ấn c·ông sang.

Đây chính là thời cơ ngàn năm một thuở, cần phải nắm bắt ngay.

Và bởi vì trước đó Trần Tí đã cho quân lính nghỉ ngơi, dưỡng sức đều đặn nên họ vẫn có thể tiến quân thần tốc dễ dàng mà không cần e ngại sức khỏe không theo kịp.

Đoàn quân trùng trùng điệp điệp hàng vạn người tiến quân thần tốc đến mức mà khi tới Suối Tiên, gia tộc họ Lý còn chưa kịp mổ heo để thiết đãi quân Trần xong.

Trần tí cũng không muốn lãng phí thời gian ở đây, cười nói với tộc trưởng họ Lý:

- Các ngươi có lòng thì ta sẽ có dạ, hãy làm món thịt phơi chờ ở đây!

- Khi chúng ta thắng trận quay về cũng là lúc mở tiệc ăn mừng!

Tộc trưởng họ Lý đứng ở xa nhìn theo bóng lưng của đoàn quân nhà Trần mà tấm tắc khen:

- Nhanh như báo, mạnh như hổ, q·uân đ·ội thế này không ai có thể đỡ.

Và mọi thứ sau đó quả đúng như vậy.



Một ngày chiếm Ninh Thuận, ba ngày tới Phan Thiết, bảy ngày tới Đồng Nai.

Tiếng trống trận của q·uân đ·ội nhà trần đi tới đâu, giặc Hồ tan tác tới đó, đúng như những lời mà Trần Tí đã nói lúc đăng cơ làm vua.

Chỉ trong vòng mười ngày ngắn ngủi, Trần tí đã tập kết một lực lượng mạnh tổng cộng bốn vạn đại quân tập trung ở trước cửa Sài Gòn, kinh đô của nhà Hồ.

Trong số bốn vạn đại quân, lực lượng gốc của nhà trần chỉ có một vạn người.

Số còn lại chủ yếu là hàng binh của nhà Hồ và tư binh quý tộc cùng nghĩa quân đến hội họp.

- Ầm!

- Ầm!

- Ầm!

Liên tục là những phát đạn pháo bắn phá vào trong thành Biên Hòa, thành trì cuối cùng trước khi Trần Tí giáp mặt với thủ đô của nhà Hồ.

Cứ mỗi lần bắn pháo, voi sẽ nằm thấp xuống, lấy điểm tựa và ổn định cho pháo thủ bắn.

Bắn xong thì mới tiến lại gần.

Không những thế, trận địa pháo ở phía xa sẽ hỗ trợ hỏa lực trong khi voi chiến di chuyển lại gần tường thành.

- Ầm!

- Ầm!

- Ầm!

Đạn pháo bay mù mịt luân phiên oanh tạc không ngừng nghỉ, gạch đá vỡ tan tành, quân thủ thành bên trong Biên Hòa sợ đến mức quăng mũ cởi giáp chạy tứ tung, không ai dám cầm v·ũ k·hí chống lại.

Lúc này, binh sĩ ở đằng sau voi chiến mới vác theo thang công thành, đẩy theo xe đục áp sát t·ấn c·ông.

Chiến trường thực tế khác với trong phim.

Phim ảnh thường chiếu cảnh pháo binh chỉ bắn tượng trung vài cái cho vui rồi vì đạo diễn bảo hết đạn nên chỉ huy sẽ cho quân công thành đâm đầu vào mưa tên bão đạn để t·ự s·át, nhìn cho máu lửa.

Nhưng thực tế không có chỉ huy nào đần độn xem mạng người như cỏ rác kiểu vậy, trừ khi có nguyên nhân đặc thù.

Cách tác chiến thường thấy nhất là dùng đại pháo oanh tạc ở xa để phá vỡ ý chí chiến đấu của quân phòng thủ trong nhiều giờ liền, sau đó mới để quân công thành xung phong chiếm lấy tường thành.

Thậm chí những trận đánh công thành ác liệt cần phải dùng cả máy bắn đá, hỏa cầu, lính cảm tử ôm thuốc nổ phá thành.

Bởi q·uân đ·ội nhà Hồ quá yếu nên Trần Tí mới không dùng những cách vì đó chẳng cần thiết.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.