Biến Thiên 2 - Đế Quốc Nhà Trần Chinh Phục Thế Giới

Chương 64: Hồ Thanh Trừng tuyệt vọng



Chương 64: Hồ Thanh Trừng tuyệt vọng

Trong một căn phòng bình dị nằm khép mình trong góc phố phía đông pháo đài Diên Khánh.

Một chàng trai trẻ đang cau mày quan sát bản đồ trước mặt, đôi lúc thở dài ngao ngán với khuôn mặt muộn phiền.

Bỗng từ ngoài cửa có một viên quan trẻ tuổi khác đi vào với phong thái bình tĩnh, hơi cúi người để thể hiện tôn trọng nhưng không quá hèn mọn, nịnh nọt và chắp tay báo:

- Thừa tướng đại nhân, tất cả hàng binh do Cao tướng quân bắt được đều đã bị g·iết c·hết, không chừa người sống.

- Chỉ có một số người may mắn được chúng ta giữ lại mới thoát được.

Người được gọi là thừa tướng nghe tới đây, khuôn mặt đỏ bừng lên giống như quả bom nổ chậm đã bị kìm nén quá lâu.

Anh ta đấm mạnh xuống bàn, khiến ấm trà và nghiên mực ngã đổ tung tóe hết cả, hét ầm lên:

- Cao Thế Anh, thằng chó c·hết khốn nạn!

- Khốn kh·iếp, khốn nạn, rặt một lũ sâu mọt!

- Binh sĩ không c·hết trên chiến trường, trở về lại bị tham quan hại c·hết.

Viên quan đứng đó giống như đã quen thuộc với phản ứng của vị thừa tướng đáng kính này, lui lại khép cửa tránh người khác nhìn thấy.

Bởi vì người đang tức giận chửi bới chính là Hồ Thanh Trừng, thừa tướng đương triều, khâm sai đại thần ở tiền tuyến chống cự nhà Trần.

Mặc dù chức quan nghe rất là oai nhưng thực tế Hồ Thanh Trừng bị cản trở khắp nơi, tất cả bố trí, chiến lược đều bị phá nát bét bởi đám quan lại t·ham n·hũng và người em trai Hồ Hán thương chuyên tu kỹ năng “đấu đá nội bộ”.

Sau khi chửi bới một hồi cho bớt giận, Hồ Thanh Trừng hít sâu một hơi, nở một nụ cười miễn cưỡng:

- Công tiến, cảm ơn ngươi!



- Chỉ có ở trước mặt ngươi thì ta mới có thể thoải mái xả hết bực tức trong lòng.

Công Tiến cúi đầu đáp:

- Đây là bổn phận của thuộc hạ, thừa tướng làm rường cột nước nhà, sức khỏe và trạng thái tinh thần của ngài cao hơn hết thảy.

Hồ Thanh Trừng tự giễu:

- Rường cột nào như ta, đến ngay cả binh lính của mình cũng không quản được nữa.

Sau đó, Hồ Thanh Trừng tiếp tục mở chế độ lảm nhảm như ông:

- Ta còn có thể làm thế nào được nữa, ta biết chắc chắn q·uân đ·ội nhà Trần sẽ t·ấn c·ông nên xây dựng lô cốt tam giác ở Đại Lãnh vững như thành đồng, có thể ngăn chặn trăm vạn đại quân.

- Nhưng tên đần độn Nguyễn Công Khôi và lũ vô dụng đã chắp tay đem tặng cho quân địch.

- Không tốn một viên đạn, ngươi có biết không, nhà Trần đánh hạ thành Đại Lãnh chỉ bằng một đấu gạo trắng.

- Hàng trăm t·àu c·hiến ở bán đảo Đầm Môn bị hủy diệt chỉ với một mồi lửa.

- Trạm gác Cổ Mã thì tự mình mở cửa mời quân địch vào.

- Ta phải làm thế nào, ngươi nói xem!

Hồ Thanh Trừng vừa kể lể vừa uất ức đến nỗi nước mắt trào ra lúc nào không hay, đôi mắt nhắm lại đập tay xuống bàn để xoa dịu nỗi bất lực xoáy sâu trong tim can.

Công Tiến đứng im một chỗ không nói một lời, anh ta biết vị thừa tướng văn võ song toàn cần khoảng trống để chữa lành tâm hồn.

Bản thân Công tiến đã theo sát Hồ Thanh Trừng trong một thời gian dài, biết anh ta tài giỏi đến mức nào, bỏ bao nhiêu công sức vì giữ vững cơ nghiệp nhà Hồ và đã bị bè lũ tiểu nhân xu nịnh phá sạch ra sao.

Trong kế hoạch của Hồ Thanh Trừng, lực lượng quân sự mạnh của nhà hồ sẽ được tập kết với ở pháo đài Diên Khánh với nguồn dự trữ lương thực khổng lồ trong khi lá chắn Đại Lãnh không thể bị phá vỡ.



Sau đó, nhà Hồ có thể kết hợp với thủy quân hùng mạnh khống chế đường biển để liên tục công chiếm lên phía bắc.

Nhưng mọi thứ còn chưa kịp chuẩn bị xong thì thủy quân bỏ ngoài tai cảnh báo của Hồ Thanh Trừng, nghe theo lệnh thương lái Thiên Long Nhân tùy tiện c·ướp b·óc Phú Yên, đánh rắn động cỏ.

Tiếp sau đó, quan tham ỷ vào có gia tộc họ Cao làm chỗ dựa, ép dân tạo phản, khởi nghĩa nông dân nổ ra khắp nơi làm chậm trễ việc tập kết vật tư.

Trong lúc Hồ Thanh Trừng chưa giải quyết xong thì trạm gác Cổ Mã bị c·hiếm đ·óng bởi sự cẩu thả của Hồ Hán Tam dù trước đó Hồ Thanh Trừng đã gửi mười hai bức thư nhắc nhở về việc có thể bị tập kích.

Bán đảo Đầm Môn, thành Đại Lãnh, tất cả những nơi bị t·ấn c·ông đều nằm trong dự tính của Hồ Thanh Trừng như không có bất kỳ một ai quan tâm đến lời nói của một vị thừa tướng thất sủng.

Không sợ kẻ địch mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo, câu nói này khắc họa một cách chân thực về hoàn cảnh của Hồ Thanh Trừng.

Tuy vậy, anh ta lúc này vẫn đang mải mê lo nghĩ tìm cách cứu vãn tình thế cho nhà Hồ.

- Bây giờ toàn bộ chốt chặn bên ngoài Đại Lãnh đã bị phá vỡ.

- Quân đội nhà Trần chắc chắn sẽ tràn xuống.

- Pháo đài Diên Khánh có khả năng phòng thủ mạnh mẽ với lượng binh lực đồn trú cao nhưng sẽ trở thành một nơi bị cô lập giữa vòng vây của quân địch.

- Quân đội nhà trần có thể bỏ quan pháo đài Diên Khánh và tập hợp quân khởi nghĩa đánh xuống phía nam để lăn cầu tuyết.

- Muốn giải quyết thì bắt buộc phải điều động chủ lực tổ chức t·ấn c·ông nhằm ngăn chặn đối phương vượt sông Cái, mở rộng xuống phía nam.

- Sau đó điều thủy quân ở Sài Gòn tới bảo vệ khu vực sông Cái.

- Chỉ cần nắm giữ quyền chủ động một phần thì q·uân đ·ội nhà Trần sẽ không dám đi quá sâu vì sợ bị chặn đường tiếp tế.



Hồ Thanh Trừng vẽ đường cực kì rõ ràng, thậm chí cũng đã chọn sẵn điểm bố trí tập kích ở ngay bờ sông Cái, nơi mà q·uân đ·ội nhà trần bắt buộc phải đi qua.

Ở trong c·hiến t·ranh cổ đại, chưa có xe tăng chống nước cùng nhiều công cụ quan trọng khác thì vượt sông là một chuyện rất khó khăn.

Vậy nên trong binh pháp mới có câu “nửa độ mà đánh” là chuyên dùng cho các trận phục kích khi quân địch vừa mới qua sông được một nửa, chưa kịp bố trí đội hình, đi không được, ở lại chẳng xong.

Nếu Trần Tí có mặt ở đây thì chắc chắn sẽ phải kinh ngạc với tài năng quân sự của Hồ Thanh Trừng, trong tình thế nát bét như thế này vẫn có thể vạch ra con đường phản công rõ ràng, mạch lạc.

Nó sẽ gây ra khá nhiều phiền toái cho q·uân đ·ội nhà Trần nếu được áp dụng.

Chẳng qua Cấn Công Tiến thở dài nhắc nhẹ:

- Thừa tướng, ngài chỉ là quan văn, không có quyền ra lệnh cho q·uân đ·ội.

- Lần trước bệ hạ đã cảnh cáo rồi, nay ngài còn tự tiện can thiệp sẽ khiến cho bệ hạ nghi ngại nhiều hơn.

- Ngài đừng quên, vẫn còn có một thái tử “hiền lành” ở Sài Gòn.

Hồ Thanh trừng hơi sững người, khuôn mặt nghệt ra.

Đúng vậy, Hồ Thanh Trừng chỉ có một chức thừa tướng suông, không quản lý được q·uân đ·ội.

Đây chính là hậu quả của việc quá tài năng khiến nhiều người ghen ghét, kẻ cả bản thân cha đẻ là Hồ Mị Ly cũng khó chịu vì đứa con trai quá hoàn hảo này.

- Nhưng… nhưng!

Hồ Thanh Trừng chống một tay xuống bàn, đôi mắt mờ đi vì nước bắt trực trào.

Anh ta cực kỳ uất ức.

Nếu thực sự có thể tham gia một trận chiến công bằng, dù thất bại đi nữa, bản thân anh cũng chấp nhận.

Nhưng vấn đề là những người khác đều đang tìm cách cô lập, chống đối lại anh ta vì sự ích kỷ, thù ghét cá nhân.

- Hay để ta dâng tấu kể rõ với phụ hoàng?

- Bây giờ quân quân Trần đã khởi thế, một khi bỏ lỡ cơ hội này thì toàn bộ giang sơn nhà Hồ sẽ sụp đổ nhanh chóng, không thể đỡ lại nổi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.