Biến Thiên 2 - Đế Quốc Nhà Trần Chinh Phục Thế Giới

Chương 57: Hi sinh và tiên đoán.



Chương 57: Hi sinh và tiên đoán.

Nguyễn Vương không biết bản thân có tác dụng gì nhưng cũng răm rắp làm theo, quỳ xuống, dùng hai tay cung kính đặt kiếm lên bàn tay của Lưu Chí Tân trên đầu mình, trong miệng lẩm bẩm cầu xin tổ tiên.

Cùng lúc đó, một luồng sức mạnh đến từ hương hỏa tổ tiên của Nguyễn Vương bay tới, dễ dàng len lỏi qua sự đề phòng của Long Mạch và đại sư Thích Quảng Đức vì cảm giác thân thuộc.

Nhưng trên thực tế, nguồn sức mạnh này đã bị Nguyễn Vương bán nước dâng cho ngoại bang tà đạo để chém Long Mạch.

- Ngay lúc này!

- Chém!

Lưu Chí Tân hét to một tiếng, gồng sức nắm lấy tay Nguyễn Vương đâm lén chí mạng vào Long Mạch.

Ngay lập tức, toàn bộ mặt đất chấn động cứ như tận thế sắp đến.

Ở chốn lăng tẩm tổ tiên họ Nguyễn, xuất hiện vô số thiên lôi đập xuống nổ tan tành tất cả mọi thứ, đưa nơi đây về với cát bụi.

Đại sư Thích Quảng Đức ở Định Long bật ngửa ra phía sau, máu phun thành cột, đôi mắt toát ra vẻ phẫn nộ đến tột cùng.

- Bán nước, quân bán nước!

- Là đứa nào của nhà họ Nguyễn nhận giặc làm cha, cõng rắn cắn gà nhà, rước voi giày mả tổ?

Ông ta tức giận như vậy vì vốn dĩ đã có thể chiến thắng pháp sư tà đạo, bảo vệ Long Mạch.

Nhưng không ngờ có kẻ thuộc dòng dõi vua chúa họ Nguyễn cam tâm tình nguyện làm chó săn cho pháp sư tà đạo để phá hủy long mạch của Đại Việt, phản bội đất nước, phản bội nhân dân.

Đại sư Thích Quảng Đức có thể tưởng tượng ra cảnh ngàn năm sau này nhân dân đất Việt phải sống kiếp nô lệ khốn cùng, đời đời kiếp kiếp sẽ bị ngoại bang đè đầu cưỡi cổ.

Nghĩ tới đó, trái tim của Đại Sư đau như dao cắt, khốn khổ tột cùng.

- Không được!

- Thân xác này có thể mất nhưng linh hồn đất Việt không thể mai một!

- Tim ta bất diệt, đất Việt vĩnh tồn!

- Tiểu Tuệ, đổ dầu hỏa lên người ta, nhanh!



Ở bên cạnh đại sư, một chú tiểu tên Tiểu Tuệ nghe vậy sợ đến chân run lẩy bẩy:

- Thầy, thầy định làm gì?

- Không được, con không thể rưới dầu hỏa lên người thầy được.

Chú tiểu này ở bên đại sư đã lâu, biết rõ đại sư đang muốn tự thiêu, lấy bản thân làm hỏa, thiêu đốt chiến hồn đất Việt để cứu lấy long mạch.

Bởi vì coi Thích Quảng Đức như cha đẻ, chú tiểu nhất quyết không làm nhưng sao ngăn cản được đại sư.

Chỉ thấy Thích Quảng Đức phất tay một cái, vạc dầu hỏa to bay tới chỗ ông và rưới đẫm quần áo.

Từ trên người ông, không lửa tự cháy, bốc lên một ngọn lửa phừng phừng với nhiệt độ cực kì cao, không ai tiếp cận được.

Dẫu bị thiêu đốt như thế, đại sư Thích Quảng Đức vẫn có thể bình tĩnh ngồi thiền, dùng tay kết ấn, niệm chú:

- Nam mô bổn sư thích ca mâu ni phật!

- Nam mô A Di Đà Phật!

-…

- Kính mời chư vị anh linh, hào kiệt đất Việt cùng đến hội họp, chung tay diệt gian tà, cứu lấy Đại Việt đang trong cảnh nguy nan.

Từ trên người ông, ngọn lửa lớn dần lên như một vầng thái dương, tỏa ra ánh sáng kỳ dị.

Vô số anh hùng từ xưa tới nay tụ lại trợ lực, giúp cho đại sư Thích Quảng Đức, mang theo sức mạnh tuyệt đối giáng xuống một quả Như Lai Thần Chưởng ở khoảng cách hàng trăm ki lô mét.

Từ trên bầu trời chỗ Nguyễn Vương theo chân tà đạo phá long mạch, một bàn tay phật khổng lồ từ trên trời giáng xuống nghiền toàn bộ trận pháp tà đạo thành cát bụi.

Lưu Chí Tân bị sức mạnh vô địch này làm cho kinh hãi, không còn cách nào khác hơn là mượn uy từ long mạch phương bắc để chống lại:

- Long mạch tôn thần, hiển linh trong ta, phù hộ thiên triều, chinh phạt man di!

Từ trong người Lưu Chí Tân, một con rồng hư ảo bay ra ngoài, mưu toan đối kháng với bàn tay phật tổ.



Đây chính là át chủ bài của Lưu Chí Tân, phân thân long mạch của phương bắc phù hộ bảo mệnh.

Hắn ta vốn là tay sai của vua Thiên Long Quốc, tung hoành ngang dọc khắp trời nam đất bắc không sợ ai đều dựa vào long mạch hộ thể.

Nhưng hắn quên một điều, thiên triều thượng quốc của hắn ta dưới sự cai trị của “hiền quân” Triệu Cấu không khác gì trại nuôi heo của Hậu Kim.

Long mạch của phương bắc đã bị suy yếu đi rất nhiều rồi.

Vậy nên, trong ánh mắt kinh ngạc của gã ta, Như Lai Thần chưởng dễ dàng đánh nát cả Long Mạch phương bắc và g·iết c·hết gã ta.

Toàn bộ trận pháp tà đạo bị xóa xổ thành bụi phấn.

Thậm chí đến ngay cả lời trăn trối, Lưu Chí Tân cũng không kịp nói, mọi thứ diễn ra quá nhanh mà không ai kịp phản ứng lại.

Cả thế giới giống như chìm vào trong luồng sáng vô tận và ngay sau đó, cả ngọn núi bị san bằng thành bình địa.

Chỉ có Nguyễn Vương may mắn thoát c·hết nhờ mang dòng máu người Việt.

Đáng buồn cười, cứu mạng gã ta là thứ hắn căm thù và phản bội nhiều nhất.

Một âm mưu đáng kinh tởm của tà đạo phương bắc và kẻ bán nước buôn dân đã bị bóp c·hết nhờ sự hi sinh vĩ đại của đại sư Thích Quảng Đức.

Nhưng cái giá phải trả cũng không hề nhẹ nhõm.

Đại sư Thích Quảng Đức đã viên tịch trong biển lửa.

Đến khi các vị đại thần nhà Trần tới thì chỉ còn lại tro tàn.

Nhưng thể xác của ông ấy không biến mất hẳn mà để lại một trái tim bất diệt, báu vật vô giá mà lửa không thể thiêu được.

Những nhà nghiên cứu của Thiên Tinh Tháp thông qua trái tim bất diệt đã nhận được một đoạn văn tiên đoán mà đại sư Thích Quảng Đức để lại:

“Hồ sang nguyễn, nguyễn sang hồ

Trăm năm căm hờn cũng rồ qua mau

Bắc kia chia cắt thương đau

Cũng bởi t·ranh c·hấp, đánh nhau lụi tàn



Đông tây sung sướng an nhàn

Ngồi chơi xơi nước hạ màn thành vương”

- Cái này có ý gì?

Huyền An Hoàng Hậu nhíu mày dò hỏi, các vị quan ở Thiên Tinh Tháp cúi đầu giải đáp:

- Tương truyền nói rằng vua Nguyễn Quang Trung mang họ Hồ, gốc ở Nghệ An, sau đó di cư tới vùng Lăng Lan.

- Câu đầu rất có thể là ám chỉ hiện tại có vị vua Quang Trung từ họ Hồ sang họ Nguyễn, sau này cũng sẽ có vị vua tương tự như vậy, đổi ngược lại từ họ Nguyễn sang họ Hồ, trọng chỉnh non sông, cứu vớt đất nước.

- Câu thứ hai, chúng thần đoán rằng đại ý Đại Việt ta và vương triều Trường Sơn sẽ phải trải qua trăm năm khổ sở vì long mạch đã bị tổn thương.

- Câu thứ ba ý nói phương bắc cũng sẽ trải qua chia cắt đánh nhau do long mạch phương bắc cũng đại sư đánh nát.

- Những câu sau ý bảo Đại Việt chúng ta ở nam, Thiên Long Quốc ở bắc đều lụi tàn vì vụ trảm long mạch này.

- Phương đông và phương tây thảnh thơi phát triển, xưng vương xưng bá.

- Hướng đông chỉ có mỗi nước Nhật là phù hợp về hướng trong tiên đoán.

- Phương tây thì có quá nhiều nước nên chẳng thể rõ được.

Nếu có Trần Tí ở đây chắc chắn sẽ biết câu thơ này nói về các nước phương tây phát triển công nghiệp, bá chủ thế giới trong tương lai.

Đáng tiếc, lúc này anh đang bận chinh phạt Hồ Mị Ly.

- Bệ hạ, đây chính là bờ biển châu Khánh Hòa, thành Đại Lãnh ở phía bên kia.

Tạ Tấn đi ở bên cạnh Trần Tí, nghiêm túc giới thiệu về địa hình ở Khánh Hòa.

Sau khi kế hoạch Biển Gầm thành công, Đại Lãnh trên cơ bản đã là đồ trong túi của nhà Trần.

Vấn đề còn lại chỉ là thời gian và cách thức chiếm thành như thế nào thôi.

Đã xác định an toàn, Trần tí quyết định vượt biển để đặt chân lên Khánh Hòa, đích thân chỉ huy, theo sát tình hình.

Đây không phải là hành vi lỗ mãng mà đã tính toán kỹ lưỡng vừa đảm bảo an toàn, vừa kịp thời theo sát tình hình trận chiến để điều chỉnh hợp lý.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.