Biến Thiên 2 - Đế Quốc Nhà Trần Chinh Phục Thế Giới

Chương 56: Nguyễn Vương trảm Long Mạch.



Chương 56: Nguyễn Vương trảm Long Mạch.

- Năm xưa, đất Việt từng bị trảm long mạch một lần.

- Đó là thời An Dương vương, bị Triệu Đà lợi dụng Mị Châu hủy diệt long mạch, tiếp đó đô hộ cả ngàn năm.

- Suốt một ngàn năm đó, dù có vô số anh hùng xuất hiện nhưng vì long mạch đã b·ị c·hém nên người Việt chỉ có thể sống kiếp nô lệ, gà chó không bằng.

- Bây giờ cơ hội đến tay của ngươi, chỉ cần ngươi chém xuống chỗ này, cắm kiếm thật sâu thì long mạch của Đại Việt sẽ bị đứt đoạn ngàn năm.

- Lúc này ngươi chỉ cần chế tạo ra ngụy long mạch, thần phục thiên triều thượng quốc là sẽ giữ được ngôi vị hoàng đế, vinh hoa phú quý cả đời.

- Thế nào, có muốn thử một phen gây dựng cơ đồ không?

Lưu Chí Tân cười vuốt râu ngắm nghía nhìn Nguyễn Vương một cách hiền lành.

Đúng vậy, rất hiền lành, ở trong mắt ông ta, Nguyễn Vương giống như một con chó trung thành sẽ vì thiên triều thượng quốc vĩ đại mà cống hiến hết mình.

Nhiệm vụ của Nguyễn Vương khi được sinh ra là phải kìm hãm Đại Việt, tạo thời cho Thiên Long Quốc bành trướng.

Còn bản thân Nguyễn Vương lúc này đang cảm thấy rợn người với trận pháp xung quanh.

Bốn phía là những cột gỗ đen thui cháy loang ổ chất đầy xương người ở dưới chân.

Ở ngay trung tâm là một tế đàn với chậu vàng chứa đầy máu.

Bên trong cắm một thanh kiếm to, sắc bén đang tỏa ra những làn khói đen ghê rợn.

Cả bầu trời giống như tối sầm lại dù vẫn còn đang giờ thìn.

Tới lúc này, Nguyễn Vương bỗng hơi chùn chân một chút, gã ta cảm thấy sợ trước những gì có thể xảy đến.

Nhưng Lưu Chí Tân giống như biết rõ điều đó, ghé vào tai dùng lời lẽ ngon ngọt để mê hoặc:

- Nếu ngươi dừng lại, toàn bộ mỹ nữ, lụa là gấm vóc và tiền tài trong thiên hạ đều sẽ tuột khỏi tay.

- Kẻ thù của ngươi sẽ đứng sừng sững ở trên đỉnh vinh tại một độ cao mà cả đời này ngươi chẳng bao giờ với tới được.

Nguyễn Vương nghe xong, toàn thân run rẩy dữ dội, sau đó căn răng quyết tâm:

- M* nó!

- Đến nước này rồi, cũng không còn gì để mất.



Nói xong, Nguyễn Vương lao lên cầm lấy thanh kiếm.

Khi bàn tay gã ta chạm vào, một giọng nói điên cuồng, hắc ám tràn ngập tâm trí hắn ta.

- Ta là Cẩu Đản, Cẩu Đản là ta!

- Đồ diệt thương sinh, g·iết c·hết Trần Tí!

- Phá hủy Đại Việt, nô lệ ngàn năm!

- Giết, g·iết g·iết!

Tâm trí của Nguyễn Vương giống như bị ai đó xâm chiếm, loạng choạng đứng không vững, muốn ngã xuống đất.

Nhưng những tiếng nói đó nhanh chóng biến mất, Nguyễn Vương cũng không rảnh để bận tâm, hét to một tiếng và lao tới cắm kiếm xuống mắt Trận.

Hắn ta đâm xuống với tư thế cực kỳ vụng về nhưng điều đó không ảnh hưởng nhiều, quan trọng là phải do hậu duệ vua chúa đất Việt đích thân cầm kiếm chém.

- Gào!!!

Một tiếng rồng kêu gào tru tréo thảm thiết vang vọng khắp núi đồi, ngỡ như bên tai nhưng có lúc xa tận chân trời.

Cả bầu trời đổi sang sắc đỏ của máu, những giọt mưa đặc quánh mùi tanh nồng bắt đầu trút xuống như báo hiệu những chuyện không tốt sắp tới.

Thấy Nguyễn vương rụt tay chân chừ, Lưu Chí Tân vội vàng quát:

- Không được dừng!

- Trảm long mạch đã bắt đầu, nếu dừng lại thì ngươi sẽ c·hết.

- Tiếp tục đâm xuống, g·iết c·hết long mạch!

Nguyễn Vương nghe vậy, từ trong đôi mắt bốc lên những tơ máu màu đen, sau đó cầm kiếm đâm mạnh xuống liên tục.

- Này thì nhà Trần này!

- Này thì Trường Sơn này!

- Này thì Đại Việt này!

Khuôn mặt Nguyễn Vương dần dần lộ ra một nụ cười quỷ dị giống như nhập ma, hóa điên.



Cứ mỗi lần hắn ta chém xuống là lại có tiếng gào thét, ai oán đầy thảm thiết ở bên tai.

Cùng lúc đó, kinh đô Định Long.

Nhà Sư Thích Quảng Đức, một cao tăng đắc đạo đầy đức độ đang ở chùa Phước Lộc ngồi thiền tụng kinh.

Ông ấy được mọi người xưng tụng là “phật sống” “bồ tát” nhờ tài năng và tấm lòng của mình.

Vốn dĩ hôm nay mọi thứ sẽ chỉ là một ngày yên bình như bao ngày khác.

Nhưng bỗng nhà sư Thích Quảng Đức dừng lại, hai mắt mở ra, từ trong tròng đen sóng sánh ánh sáng vàng rực rỡ nhiệm mầu.

Ông ấy khẽ niệm a di đà phật, mắt nhìn lên dãy núi trường sơn và lẩm bẩm:

- Kẻ nào gan to tày trời, m·ưu đ·ồ phá hủy long mạch của Đại Việt, khiến sinh linh đồ thán.

- Một khi long mạch bị tiêu diệt, đất nước sụp đổ, dân chúng lầm than, không nhà để về, trôi dạt khắp nơi.

- Là người cửa phật, sao ta có thể trơ mắt nhìn bao nhiêu sinh linh vô tội phải chịu cảnh khốn cùng như vậy?

- Tiểu Minh, Tiểu Tuệ, mau chóng chuẩn bị dầu hỏa và tế đàn tới đây.

- Những người khác lui ra ngoài, cử đệ tử tới mời quốc sư, thừa tướng, thái úy, hoàng hậu tới chùa, có việc trọng đại liên quan đến quốc gia đại sự.

Mặc dù những đệ tử không hiểu đại sư Thích Quảng Đức muốn làm gì nhưng tất cả đều vội vàng chắp tay đảnh lễ rồi lui ra làm việc theo lời của ngài.

Trên thực tế, Thích Quảng Đức đã gần đắc đạo, cảm ứng được Long Mạch nên biết đang bị tà đạo t·ấn c·ông, m·ưu đ·ồ dùng trận pháp để trảm long mạch, hủy diệt Đại Việt.

Bởi vậy nên ông ấy mới phải gọi tới các bị lãnh đạo của triều trần hiện có ở Kinh Đô để thông báo.

Nhưng dù vậy vẫn không kịp.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ngoài trời bỗng có sét đánh giật đùng đoàng liên hồi không dứt.

Cơn mưa máu bắt đầu trải dài khắp bầu trời.



Quốc sư, thái úy, tể tướng, hoàng hậu đều chưa tới kịp, Đại sư Thích quảng Đức thở dài thốt lên:

- Không còn kịp rồi, đành phải liều thôi!

Nói xong, ngài quỳ xuống trước án, chắp tay trước điện, cúi đầu niệm kinh.

Ngay lập tức, Nguyễn Vương ở bên kia đang chém phá Long Mạch giống như bị đ·iện g·iật hất văng ra ngoài.

Một cột sáng xuyên thủng bầu trời tăm tối chiếu thẳng xuống, muốn phá tan tà trận trảm long của Lưu Chí Tân.

Nhưng đây là m·ưu đ·ồ đã lâu của hắn, làm sao dễ dàng từ bỏ.

- Hừ, dám can đảm phá vỡ đại kế của thiên triều thượng quốc.

- Đừng có hòng.

Lưu Chí Tân nhảy lên trên không, múa phất trần, dùng pháp thuật của bản thân để chống lại đại sư Thích Quảng Đức.

- Thiên linh linh, địa linh linh, oán hồn nghe theo hiệu lệnh.

Một đám khói đen bốc ra từ những bộ xương chồng chất, phát ra những tiếng kêu gào ai oán, thảm thiết bị Lưu chí Tân điều khiển t·ấn c·ông ánh sáng của đại sư.

Trên thực tế, hai người họ đang ngầm đấu pháp với nhau, cực kỳ hung hiểm.

Đại sư Thích Quảng Đức muốn bảo vệ long mạch của Đại Việt còn đối phương muốn xóa bỏ long mạch để nô dịch nhân dân đất Việt làm nô lệ cho phương bắc.

Vốn dĩ Lưu Chí Tân rất tự tin về tài phép của mình nhưng không ngờ đất Việt có Thích Quảng Đức lại mạnh mẽ như vậy, dù ở xa vẫn sở hữu uy năng hơn người.

Cộng với việc long mạch hỗ trợ, đại sư Thích Quảng Đức nhanh chóng thắng thế, ép cho Lưu Chí Tân thở không nổi.

Đúng lúc này, Lưu Chí Tân bỗng nảy ra một ý.

“Có thằng ngu Nguyễn vương ở đây, nếu mình lợi dụng tiên tổ của nó thì ắt hẳn sẽ phá được Đại Việt.”

“Long mạch không có trí tuệ, nó sẽ tưởng lầm sức mạnh của tiên tổ họ Nguyễn là đồng minh, mình có thể lợi dụng để đánh lén.”

“Mặc dù sau đó long mạch tức giận, toàn bộ mộ tổ của họ Nguyễn sẽ bị nổ tanh bành nhưng đâu có ảnh hưởng gì đến ta.”

Nghĩ vậy, gã ta ta lệnh cho Nguyễn Vương:

- Nguyễn Vương, mau lại đây hỗ trợ cho ta!

- Lại đây nắm tay của ta, cầu xin phù hộ từ tiên tổ của nhà ngươi.

- Nhanh!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.