Biến Thiên 2 - Đế Quốc Nhà Trần Chinh Phục Thế Giới

Chương 55: Lưu chí Tân và Long Mạch



Chương 55: Lưu chí Tân và Long Mạch

Lại nói về Nguyễn Vương.

Sau khi b·ị đ·ánh cho cụp đuôi thêm lần nữa và được Lê Thị Hân thả ra, hắn đã trốn trở về vùng đất phía Tây Bắc của Đại Việt nhằm tiếp tục âm mưu p·hản đ·ộng.

Gã ta đứng ở trên mảnh đất Đại Việt, ít thật sâu một hơi như muốn tận hưởng không khí trong lành và tự do.

Nhưng bỗng mùi máu tanh nồng đặc quánh xộc vào mũi khiến Nguyễn Vương muốn ói mửa nôn thốc nôn tháo.

- Đứa nào cắt tiết…

Hắn ta đang định chửi bới đứa tiện dân nào dám cắt tiết gà, tiết heo để cho bản thân bị khó chịu thì câm miệng lại vì thấy binh sĩ Hậu Kim đi trở về với thanh đao nhuốm máu.

Sau lưng họ là xác những người nông dân Đại Việt đ·ã c·hết hẳn với vẻ mặt hoảng sợ.

- Ha ha ha, kiếm được mồi nhậu rồi, tối nay làm tí thôi anh em.

Đám binh lính Thiên Long Quốc và Hậu Kim nghe vậy giơ đao hò reo.

Nguyễn Vương vội vàng cúi đầu, cụp đuôi, giả vờ như không thấy gì hết.

Đây không phải là chuyện lần đầu diễn ra ở đây, q·uân đ·ội thiên Long Quốc đã sớm chịu sự chỉ huy của người Hậu Kim.

Mà Hậu Kim được người Việt đặt cho một biệt danh là “đoàn quân không biết mùi tanh” ám chỉ khả năng ăn uống tương tự như “bộ lạc ăn thịt người” đáng kinh tởm.

Họ cũng chỉ xem Nguyễn Vương như con rối bù nhìn, lúc nào buồn miệng là đi ra ngoài đồng bắt dân Việt về làm đồ nhắm.

Chưa từng để ý xem Nguyễn Vương cảm giác thế nào khi con dân Đại Việt bị g·iết c·hết trước măt mình.

Mỗi lần như vậy, thế giới lại đột nhiên xuất hiện một con đà điểu mặc mãng bão che mắt, bịt tai giả vờ không nghe, không thấy gì hết.

Nhưng lần này thực sự quá đáng.

Chúng không dừng lại ở việc g·iết người xung quanh mà còn tìm kiếm thôn làng có trẻ em, phụ nữ để t·ấn c·ông.

Quân đội Thiên Long Nhân và Xiêm tràn vào c·ướp b·óc, h·iếp g·iết tràn lan khắp nơi để bù đắp cho tổn thất ở vương quốc Trường Sơn.



Thậm chí có chỗ còn xuất hiện những tên lính lấy giáo nhọn, dồi trẻ em lên trên không trung để chơi đùa rồi cười hả hê ngay trước mắt Nguyễn Vương và đồng bọn.

Cho dù quân Pháp và Bồ Đào Nha nổi danh tham tiền cũng không chịu nổi cảnh tàn sát dã man đến tận cùng này nên đã cùng quốc sư Bá Đa Lộc rời đi trước để tránh tội nghiệt.

Họ rất may mắn vì vài ngày sau, liên quân nhà Trần, Trường Sơn đã kéo qua thanh trừ tên việt gian bán nước Nguyễn Vương theo lời mời của nông dân khởi nghĩa.

Tức nước vỡ bờ, dân chúng Tây Bắc đã nổi dậy khởi nghĩa phản kháng, cử người sang quy thuận triều đình nhà Trần về lật đổ Nguyễn Vương.

Không có gì khó hiểu khi một kẻ tàn bạo, đánh mất dân tâm như Nguyễn Vương dễ dàng b·ị đ·ánh bại.

Nguyễn Vương lại một lần nữa bị tan tác, vắt giò lên cổ mà chạy, xung quanh không còn ai kề bên, tay trắng hoàn toàn.

Người dân tổ chức truy bắt để giao nộp cho triều đình nhà Trần nhưng đáng tiếc Nguyễn Vương kịp trốn vào nhà dân, g·iết c·hết mẹ góa, con côi và ă·n t·rộm một con gà mái đẻ cùng chiếc thuyền nhỏ trốn chạy tiếp.

- Không được!

- Không thể tiếp tục như thế này nữa!

- Trẫm không thể c·hết!

- Trẫm là chân mệnh thiên tử!

Nguyễn Vương ngồi trên thuyền, miệng còn dính máu tươi và lông được cắt ra từ cổ gà, đôi mắt tràn đầy tơ máu giống như bị điên.

Bị người dân đuổi g·iết bấy lâu, đến ngay cả thời gian nấu chín thức ăn cũng không có, Nguyễn Vương chỉ có thể ăn “shu shi” thịt gà phiên bản máu tanh, nguyên thủy nhất.

Xung quanh gã ta lúc này chỉ có sương khói mập mờ huyền ảo, không rõ ở chốn nào.

Bỗng từ phương xa có tiếng nói:

- Vị đại vương này, có rảnh thì vào ghé thăm chốc lát.

- Ai, ai gọi ta đấy?

Nguyễn Vương đang trong trạng thái mơ hồ, hỗn loạn thì bỗng nghe được tiếng gọi đến từ phương xa.

Từ phía xa, một người đàn ông mặc áo đen, quần trắng khiến cho Nguyễn Vương lầm tưởng là hắc bạch vô thường nên hốt hoảng nhảy xuống sông bỏ chạy.



Đáng tiếc, bản thân gã ta không biết bơi, vừa đặt chân xuống đã bị nước chảy xộc vào mồm vào mũi, giãy đành đạch như vịt đực.

- Chậc chậc, đừng vội đi đầu thai vậy chứ!

- Vẫn còn việc lớn đang chờ ngươi hoàn thành đây.

Người đàn ông đó cười mỉm một cách quỷ dị, nhấc chân lướt trên mặt sông như bay, xách theo Nguyễn Vương như xách gà và quay trở về bờ.

Lúc này, Nguyễn Vương mới chú ý tới người xách mình không phải quỷ.

Ông ta có một bộ tóc bạc, khuôn mặt trẻ trung, da dẻ hồng hào, mặc trang phục Thiên Long Nhân thời cổ, trên tay cầm phất trần màu trắng.

- Ông là ai?

- Ta?

- Ta chính là Thần Cơ Diệu Toán Lưu Chí Tân, trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, không gì không biết, không gì không hiểu.

- Ta thấy ngươi có mệnh đế vương nhưng lại sinh không gặp thời, bị long mạch trấn mất.

Nghe nói tới đây, Nguyễn Vương vội vàng ôm lấy chân Lưu Chí Tân:

- Tiên nhân, ta thực sự có mệnh đế vương sao?

- Ngài có thể giúp ta không, ta nằm mơ cũng muốn làm vua.

Lưu Chí Tân khẽ vuốt râu, nở một nụ cười nham hiểm:

- Cũng được, nhưng ngươi phải làm một việc.

- Việc gì vậy?

- Trảm long mạch của Đại Việt.



Đúng lúc này, trên bầu trời bỗng xuất hiện sét đánh giữa trời quang, giống như đang cảnh báo yêu tà xuất thế, quần ma loạn vũ, đất trời điên đảo.

- Long mạch của Đại Việt?

- Tại sao phải trảm long mạch, trẫm không phải có mệnh đế vương sao?

Nguyễn Vương tuy đầu óc còn mơ hồ nhưng chưa đến nỗi ngu ngốc, long mạch là thứ có thể tùy tiện chém sao?

Nhưng Lưu Chí Tân biết rõ điểm yếu của tên bán nước, phản quốc này, khẽ vuốt râu giải thích:

- Long mạch đại diện cho lòng dân, hiện tại đã tán thành tân đế Quang Trung và Thiên An (hiệu của Trần Tí) ngươi dù có mang theo mệnh đế vương cũng chẳng làm nên trò trống gì.

- Long mạch mạnh nhất hiện nay của Đại việt chạy dọc theo dãy Trường sơn, phía tây phù hộ Nguyễn Quang Trung, phía đông giúp đỡ vương triều nhà Trần.

- Nếu không có gì bất thường xảy ra, hai người đó sẽ đăng đỉnh thiên hạ, quét sạch càn khôn, bắt tay nhau xây dựng một thế giới thịnh vượng, giàu có.

- Mà nhà ngươi chỉ có thể là con kiến hôi bị giẫm c·hết trên con đường vinh quang của họ.

- Trừ khi ngươi hủy diệt long mạch, khiến Đại Việt rơi vào kiếp nô lệ ngàn năm thì mới có cơ hội chế tạo ngụy long mạch, lên ngôi làm vua.

Nghe nói tới đây, lòng ghen ghét đố kị của Nguyễn Vương trào dâng dữ dội, phun trào như núi lửa.

- Cái gì, hai thằng oắt đó sẽ thống trị thế giới sao?

- Không được, cho dù có phải diệt vong nước Việt, biến trăm họ thành nô lệ ngoại bang, ta cũng phải ngăn cản chúng cho bằng được.

- Hạnh phúc muôn dân sao sánh bằng vinh hoa phú quý của bản thân ta.

Nguyễn Vương biết hậu quả của việc phá long mạch của Đại Việt như thế nào nhưng sẵn sàng làm như vậy vì tư thù cá nhân.

- Cũng được!

- Nếu ngươi đã có giác ngộ như vậy, hãy theo ta đến dãy núi Trường sơn.

- Ở đây, ngươi sẽ có cơ hội phá hủy long mạch Đại Việt với sự giúp sức của ta.

Lưu Chí Tân ngửa đầu lên trời cười dài, sau đó xách theo Nguyễn Vương đi tới địa điểm tâm nhãn của Long Mạch.

Trên thực tế, việc phá hủy long mạch cần phải có người là hậu duệ vua chúa, cam tâm tình nguyện tự hủy long mạch thì mới được.

Nguyễn Vương có tổ tiên từng làm vua chúa, lại tham sống s·ợ c·hết, ích kỷ tư lợi, hoàn toàn phù hợp điều kiện.

Lưu Chí Tân đã canh me từ lâu, nay mới có cơ hội.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.