Thấy có người từ trên tháp canh xuống, một viên quan giống như sĩ quan chỉ huy cỡ trung lại chất vấn:
- Bọn mày làm ăn cái kiểu gì thế hả?
- Sao không bắn trả đi, tay cụt hết rồi à?
Lính trên tháp canh vội vàng giải thích với khuôn mặt còn lấm lem máu, chưa kịp lau:
- Đại nhân, chúng tiểu nhân cũng muốn đánh trả.
- Nhưng thuốc súng bị thay thế bằng cát sạn hết rồi, không châm ngòi được.
Lời này vừa nói ra, gã chỉ huy liền tái mặt lại.
“Mẹ nó, thằng em rể của mình phụ trách kho thuốc nổ, không lẽ nó đánh tráo?”
“Không được, phải tìm cách bao biện trước, lỡ bị truy ra thì chém đầu cả nút.”
Tên chỉ huy này có đứa em rể chịu trách nhiệm chuẩn bị thuốc nổ trên pháo đài, lại biết tính nó thích t·ham ô· lấy tiền chơi gái, đ·ánh b·ạc nên sợ lộ tin ra, ảnh hưởng đến chức vụ của bản thân.
Lúc này, Võ Văn Tây cùng nhiều quan viên khác đã có mặt ở khu vực bến cảng nên tên chỉ huy này nghĩ thầm phải tìm cách lấp liếm.
Dù sao bản thân gã cũng có nhiều vấn đề sai phạm, một khi bị tố giác là lên bàn thờ hết nên phải cố ý đổi trắng thay đen.
- Chúng mày ăn nói bậy bạ!
- Sợ c·hết, không dám chiến đấu lại còn vu khống linh tinh, làm loạn lòng quân.
- Bay đâu, bắt giam hết mấy thằng này lại, để sau xử lý.
Bởi vì Hồ Mị Ly chủ trương dùng tiểu nhân ích kỷ giống bản thân để trị quốc nên trào lưu t·ham n·hũng, lộng quyền lan tràn khắp nơi.
Giống như lúc này, mặc dù giữa trận chiến nhưng gã chỉ huy vẫn lo cho em rể của mình hơn sinh tử tồn vong của hàng ngàn binh sĩ.
- Đại nhân, tiểu nhân nói thật!
- Tiểu nhân bị oan!
- Oan oan cái búa, lôi đi!
Gã ta đương nhiên biết binh lính bị oan, thuốc súng trong tháp vẫn còn, làm gì có ai dám nói dối hớ hênh như vậy.
Nhưng vì lợi ích của bản thân, gã ta sẵn sàng đổi trắng thay đen.
Xong việc, gã chỉ huy đó còn dặn dò thêm để đảm bảo không có đứa nào từ trên tháp canh thoát ra được.
- Không tháp canh nào chịu bắn pháo.
- Ta nghi ngờ bọn chúng đã bị địch mua chuộc!
- Canh có đứa nào ra thì bắt giam hết lại.
- Nó nói gì mặc kệ, bỏ trốn thì bắn bỏ.
Gã chỉ huy nói xong liền vội vàng đi tới hầm trú ẩn, gặp Võ Văn Tây báo cáo công việc.
Đúng lúc đang có một viên chỉ huy khác đang bị Võ Văn Tây mắng chửi:
- Tụi mày làm sao thế?
- Đang yên đang lành vì sao thuyền lại bị thủng đáy.
- Tiền tu sửa hàng năm đem cúng ông kẹ hết rồi à?
- Lái tàu ra bắn nó cho tao!
- Tàu chiến của tao nhiều hơn gấp năm lần, đừng có nói là..
Võ Văn Tây lúc này không còn nụ cười dâm đãng và thoải mái như lúc gặp Trương Ái Lan.
Khuôn mặt ông ta lộ rõ vẻ tức giận xen lẫn với sợ hãi, lo lắng.
Tất cả vinh hoa, phú quý của ông ta đều đến từ đội t·àu c·hiến này, giờ bị t·ấn c·ông như vậy, không tức giận và lo lắng sao được.
Nhưng lão ta còn chưa kịp nói hết câu thì ầm một tiếng, đạn pháo bắn trúng vào cây cổ thụ ở đằng trước.
Cành lá bắn tung tóe, thân cây bị khoét một lỗ lớn giống như quả táo cắn dở.
Mặt đất bị rung chuyển, khói bay mịt mù khiến tất cả sợ hãi ôm đầu.
Khi bụi mù tản đi, mọi người tìm xung quanh thì không thấy Võ Văn Tây đâu, vội vàng tìm kiếm.
Bỗng có giọng nói dưới gầm bàn:
- Bên ngoài thế nào rồi, an toàn chưa.
Mọi người lúc nhìn xuống mới thấy Võ Văn Tây đang ôm đầu trốn dưới gầm bàn, mông chổng lên cạ vào thanh sắt, nhìn đến thảm.
Mặc dù trong lòng khinh bỉ nhưng ngoài mặt thì bọn họ vẫn phải giả vờ quan tâm.
- Tướng quân không sao chứ!
- Đám ngụy Trần khốn kiếp, dám làm đại nhân hoảng sợ.
Vừa nói, họ vừa kéo Võ Văn Tây từ trong gầm bàn chui ra.
Lão ta định nói gì đó nhưng thấy cảnh đổ nát trước mặt liền ngậm miệng lại, chuồn vào sâu hơn trong khu an toàn để đảm bảo tính mạng.
Lúc này, bến cảng đã trải qua suốt nửa canh giờ pháo kích.
Toàn bộ tháp canh đều trúng đạn và sụp đổ phần nào, người bên trong còn sống hay c·hết thì chỉ có thể nhìn xem ý trời.
Cây cổ thụ, công trình kiến trúc đổ nát, hoang tàn.
Xung quanh là tiếng la hét kêu cứu của những người bị đè hòa lẫn với mùi máu tanh.
Không thiếu người bị rớt xuống nước giữa lúc hỗn loạn.
May rằng rất cả đều là thủy quân nên mới không xuất hiện c·hết đ·uối hàng loạt.
Tính cho tới bây giờ, đã có hơn một phần ba số t·àu c·hiến trúng đạn.
Vậy mà vẫn chưa có một con thuyền nào của họ có thể bước ra khỏi cảng nổi.
Mọi nỗ lực của thủy binh nhà Hồ chỉ đủ để cứu những còn tàu không bị chìm ngay lập tức.
Còn muốn khởi động được ngay trong làn bão đạn thì chỉ có Jesus mới thảo mãn được nguyện vọng này.
Một viên vị tướng với bộ quần áo nát tươm, trên người dính nhiều v·ết t·hương vội vàng tới báo cáo với Võ Văn Tây:
- Đại nhân, toàn bộ chiến thuyền của chúng ta đều bị đục thủng đáy nhiều lỗ, nước tràn vào rất nhiều, không thể di chuyển được.
- Nếu ở trạng thái bình thường, chỉ cần khoảng một canh giờ là sẽ sửa xong nhưng hiện tại quân địch liên tục pháo kích, không thể nhanh chóng sửa được.
- Tướng quân phải nghĩ cách để thủy binh rút lui, nếu không thì tất cả sẽ c·hết ở đây.
Nghe nói đến phải mất một canh giờ nữa, Võ Văn Tây thét lên:
- Một canh giờ!
- Một canh giờ sau thì cả cái cảng này nát bét hết rồi!
- Ta muốn phản công ngay bây giờ, hiểu không?
- Bao nhiêu t·àu c·hiến thế này, ngươi lại nói là không xuất chiến được, nghe có ngứa đít không?
Đối với Võ Văn Tây, mạng người rẻ bèo không đáng một đồng, c·hết lại xin triều đình bổ sung, dù sao còn dư thừa rất nhiều gia nô dưới hầm mỏ.
Chỉ có t·àu c·hiến mới là tài sản đắt giá mà lão ta phải bảo vệ bằng mọi cách.
Người kia nói ra chỗ khó:
- Bẩm đại nhân, có thể sử dụng một số khẩu pháo để t·ấn c·ông, nhưng tỷ lệ chính xác khó mà nói, hơn nữa người bắn pháo cũng sẽ rất nguy hiểm.
- Thuyền chiến bên địch chắc chắn sẽ nhắm vào những vị trí có thể phản công để tiêu diệt trước.
Mặc dù không di chuyển được thuyền nhưng pháo của bên quân Hồ có rất nhiều, một vài khẩu đang nằm đúng hướng để t·ấn c·ông đội chiến thuyền nhà Trần.
Nhưng dù có dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết việc trèo lên một chiến thuyền đang chìm, cầm pháo nã vào đội hình tàu phe địch nguy hiểm thế nào.
Hầu như cầm chắc c·ái c·hết.
Võ Văn Tây không để ý nhiều như vậy, hét ầm lên:
- Vậy thì lao xuống mà đánh!
- Các ngươi còn chờ gì nữa, hả?
- Chẳng lẽ chờ ngụy Trần hủy diệt hết công sức gầy dựng hàng chục năm của ta sao.
- Bây giờ ta lấy danh nghĩa tướng quân triều đình, ra lệnh cho các ngươi phải bắn trả kẻ địch bằng mọi cách.
- Đây là mệnh lệnh, không làm theo sẽ xử bằng quân pháp.
Vị chỉ huy kia vốn không phải là người biết luồn cúi, lươn lẹo nên đành phải thở dài chắp tay:
- Mạt tướng tuân lệnh!
Nói xong, anh ta đi gọi đội lính của mình, thắt khăn tang bước lên những con tàu đang chìm để thực hiện việc đánh trả.
- Tất cả chia ra, chọn những khẩu pháo có vị trí thuận lợi để bắn.
Vị tướng này là một trong số ít những người chưa bị mua chuộc bởi thương nhân Thiên Long Quốc.
Ông ta luôn coi nhiệm vụ của quân nhân là cao cả nhất nên sẵn sàng hi sinh, thấy c·hết không sờn, đáng tiếc, khi tất cả đều đang cởi truồng thì người mặc quần mới là đứa b·ị b·ắt.
Những binh lính đi theo ông ta cũng vậy, họ tiến lên với tinh thần quyết tử, nhanh chóng điều chỉnh họng pháo, nhét thuốc nổ và châm lửa.
Ầm!
Pha bắn trả đầu tiên của q·uân đ·ội nhà Hồ bắt đầu xuất hiện, nó xé gió lao thẳng tới sát phía một chiếc t·àu c·hiến cỡ nhỏ của q·uân đ·ội nhà Trần.
Tuy nhiên, bởi vì góc độ không tốt nên chỉ rơi vào biển, tạo ra một cột nước cao chục mét.
- Cố lên!
- Đừng nản chí, tiếp tục bắn!
Những người lính này không hề nao núng mà tiếp tục chiến đấu dù nước đã bắt đầu ngập tới chân.
Đối mặt với mưa bom bão đạn, dòng nước lạnh lẽo mà còn giữ được sự dũng cảm, xứng đáng được gọi là anh hùng.
Chẳng qua, dù họ có hi sinh liều c·hết thế nào cũng không được ai ghi nhận, thậm chí bị giặc Hồ bàn tính âm mưu úp bô, đổ tội ở sau lưng.