Biến Thiên 2 - Đế Quốc Nhà Trần Chinh Phục Thế Giới

Chương 52: Biển Gầm (xong)



Chương 52: Biển Gầm (xong)

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Những phát pháo quyết tử đánh trả từ phía q·uân đ·ội nhà Hồ thu hút sự chú ý của Lý Nhân Kiệt.

Ông ta lấy ống nhòm quan sát một chút rồi cười sang sảng:

- Phải thế chứ, ít ra cũng tạo ra một chút sự thú vị nho nhỏ.

- Cứ áp đảo một chiều thế này lại đang tưởng như bắt nạt con nít.

- Truyền lệnh của ta, thuyền đổi hướng tăng tốc ra khỏi góc bắn của pháo thủ phe địch.

- Đồng thời tập trung nã pháo đồng loạt vào các vị trí bắn trả đã lộ diện.

- Thuyền địch đứng im thế kia mà còn bắn trượt thì về nhà giặt đồ cho vợ đi.

Theo hiệu lệnh từ Lý Nhân Kiệt, các chiến thuyền bị t·ấn c·ông nhanh chóng đổi hướng và tập trung đàn áp bằng hỏa lực.

- Chuẩn bị!

- Chất thuốc nổ!

- Châm lửa!

Từ trên hông thuyền, một dàn pháo liên tục khè lửa nã pháo vào mục tiêu đã được chọn.

Và không chỉ một chiếc mà có tới chục t·àu c·hiến bắn đồng loạt cùng lúc.

Hàng trăm viên đạn pháo khiến cho mặt nước bắn tung tóe, cày nát cả một vùng rộng lớn.

Ở thời xưa, pháo không có công nghệ hiện đại và nhiều công cụ để nhắm chuẩn nên tỷ lệ bắn trúng thực sự không cao.

Nhưng với hỏa lực tuyệt đối bao trùm thế này thì khó lòng mà trượt được.



Đó còn chưa kể tới việc thuyền của nhà Hồ đang phải đứng im một chỗ thành bia ngắm sống.

Vậy nên không có gì lạ khi bọt nước tan đi chỉ để lại một đống gỗ vụn nổi lềnh bềnh trên mặt nước.

Võ Văn Tây cùng những kẻ nhát gan đứng ở xa nhìn thấy cảnh này sợ đến tái xanh cả mặt.

Không còn ai dám bước xuống thuyền để chiến đấu.

Viên chỉ huy gian xảo hiểu rất rõ tư duy của Võ Văn Tây, ông ta đang cần một lý do để bản thân phủi sạch trách nhiệm.

Nhân cơ hội trời cho, gã ta đẩy vấn đề thua trận cho thuyền chiến để mọi người quên đị việc tháp canh không khai hỏa được, bảo vệ em rể.

- Đại nhân, tất cả các chiến thuyền đột nhiên bị thủng đáy, làm chúng ta thua trận.

- Trong chuyện này chắc chắn có kỳ quặc.

- Phí lời, cái này còn cần nói sao?

- Chắc chắn là do ngụy Trần cử gián điệp vào phá rối.

Võ Văn Tây tức giật quát tháo rùm beng hết cả lên, sau đó đuổi những người khác đi ra ngoài và chỉ để lại viên chỉ huy gian xảo ở lại.

Nhưng tất cả chỉ là giả vờ diễn cho người khác xem.

Cảm thấy xung quanh không còn ai, Võ Văn Tây nhỏ giọng hỏi:

- Lần trước ngươi bán thầu bảo trì, tu sửa t·àu c·hiến cho ai?

- Bẩm đại nhân, vẫn như thông lệ, là đội thợ Thiên Long Nhân của Trương Mỹ Lan, trích phần trăm nhiều nhất.

Hóa ra giữa hai người họ vốn đã có những giao dịch ngầm trong bóng tối.

Võ Văn Tây và tên chỉ huy này năm nào cũng đem công việc sửa chữa, bảo trì t·àu c·hiến cho các thương nhân Thiên Long Quốc để ăn tiền hối lộ.

Hai người cấu kết với nhau làm việc mờ ám, có thể nói là mặc chung một cái quần với nhau.

Vậy nên khi thấy xuất hiện những lỗ thủng ở đáy thuyền, thứ đầu tiên Võ Văn Tây nghĩ đến là có phải do đội thợ Thiên Long Nhân làm ẩu hay không.

Cái này gọi là có tật giật mình, dẫn đến nguyên nhân thực sự đáy thuyền bị thủng do làng họ Yết làm không ai nghĩ tới.



- Mẹ kiếp, đám Thiên Long Nhân này, chắc lại dùng gỗ mục để lấp liếm cho qua đây mà.

- Giờ thì hay rồi, thuyền bị thủng, quân địch đánh vào, hàng trăm chiến thuyền trôi theo dòng nước.

- Phải làm sao bây giờ, triều đình trách tội xuống lại bảo là “do thời tiết” như mọi năm sao?

Võ Văn Tây nhận hối lộ không phải ngày một ngày hai mà đã là thông lệ.

Bởi vì chất lượng kém, tàu thuyền thường xuyên hư hại và tốn tiền sửa, thậm chí dùng vài năm, tiền sửa chữa còn đắt hơn tiền mua tàu mới nên bị nhiều người truy vấn.

Mỗi khi như thế, Võ Văn Tây lại lôi câu “tất cả là do thời tiết, nắng và mưa làm thuyền hư hại” theo kiểu cả v·ú lấp miệng em.

Trên thực tế, t·àu c·hiến theo lý thuyết đều sử dụng gỗ thượng hạng, phơi nắng và ngâm nước nhiều năm, sau đó còn gia cố thêm nhiều lớp, chỉ cần sử dụng bình thường thì chục năm vẫn bền.

Nhưng do Võ Văn Tây bắt tay với thương nhân Thiên Long Quốc để t·ham n·hũng và sau đó chia chác lại nên mới hao tốn tiền của mà chất lượng kém nhiều như vậy.

Việc quốc khố nhà Hồ trống rỗng, buộc phải phát hành tiền giấy để c·ướp đoạt tài sản nhân dân có sự đóng góp không nhỏ từ những tham quan thế này.

- Đại nhân, bình thường dùng “thời tiết” để qua loa có lệ thì cũng thôi đi, dù sao là tiền quốc khố.

- Nhưng bây giờ thảm bại thế này, toàn bộ phòng tuyến ở tuyến đầu đều bị phá vỡ, quân nhà Trần có thể một đường thẳng tiến tới pháo đài Diên Khánh, không thể nào qua loa như vậy được.

- Bệ hạ chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình, truy tra đến cùng.

Viên chỉ huy gian xảo vừa nói vừa chỉ về phía các chiến thuyền đang chìm dần.

Dù rằng có người liều c·hết lên tàu phản đòn theo kiểu t·ự s·át nhưng cũng không làm nên trò trống gì.

Bên phía nhà Trần tập trung nã pháo hàng loạt vào một số vị trí còn phản kháng được, chẳng mấy chốc đã phá tan nỗ lực cuối cùng của một số chiến binh nhà Hồ.

Tất cả những người còn lại chỉ có thể bất lực đứng nhìn đội chiến thuyền nhà Trần dùng đòn sát thủ cuối cùng là thả bè lửa vào để t·hiêu r·ụi toàn bộ bến cảng.

Tới bây giờ, dù cho có mù cũng phải biết thủy quân nhà Hồ tại bán đảo Đầm Môn đã bị tiêu diệt hoàn toàn.

Võ Văn Tây nhìn thấy cảnh này, trong lòng quặn thắt vì biết vô số rương vàng rương bạc sẽ chắp cánh bay đi mất.



Nhưng bây giờ không phải lúc để lo lắng những điều này.

- Vậy thì bắt buộc phải tìm dê thế mạng.

Đôi mắt của Võ Văn Tây bộc lộ ra sát khí.

- Trong số chúng ta, chỉ có một mình Trương Văn Toàn là không nhúng chàm vào việc t·ham ô·.

- Nếu để hắn còn sống trở lại Diên Khánh, chắc chắn sẽ tố cáo chúng ta.

- Vậy nên hắn nhất định phải c·hết ở chốn này.

Trương Văn Toàn chính là viên chỉ huy liều c·hết xuống thuyền phản kháng, anh ta không biết rằng sự liêm khiết của bản thân lại thành nguồn gốc mầm họa sát thân.

- Ngươi ở lại canh, Trương Văn Toàn và tất cả thuộc hạ của hắn nhất định phải c·hết ở chỗ này.

- Nếu bị đạn pháo b·ắn c·hết thì tốt, không c·hết thì giúp tiễn họ lên đường bằng lưỡi lê và kẹo đồng.

- Tàu chiến đã bị phá hủy, nơi này chắc chắn sẽ bị ngụy Trần đánh chiếm.

- Ta sẽ báo lên triều đình là Trương Văn Toàn cấu kết ngụy Trần, lén lút phá hủy chiến thuyền.

- Mặc dù chúng ta phát hiện kịp thời, anh dũng chống lại nhưng vì chiến thuyền đã bị hư hại nên buộc lòng phải rút lui về Diên Khánh để giữ lại thủy quân tinh nhuệ cho triều đình.

- Trương Văn Toàn vốn ngu xuẩn, không biết đạo lý đối nhân xử thế, xưa nay chưa từng tặng quà cho các vị đại nhân trong triều.

- Chỉ cần dùng một số lớn vàng bạc để bịt miệng và lo lót êm xuôi trên triều thì chắc chắn sẽ ổn.

Gã chỉ huy gian xảo nghĩ thầm trong lòng:

“Đúng rồi, mình có thể xử luôn mấy thằng nhõi trên tháp canh rồi đổ tội cho Trương Văn Toàn.”

“Có vấn đề gì thì là do Võ tướng quân chịu trách nhiệm, một mũi tên trúng mấy con nhạn.”

“Mình quả nhiên là thiên tài, người thông minh như mình đáng lý phải làm tể tướng mới đúng.”

Nghĩ vậy, gã chỉ huy gian xảo cúi đầu chắp tay:

- Bẩm đại nhân, tiểu nhân thề c·hết trung thành với ngài, chắc chắn sẽ xử lý gọn gàng.

- Tiểu nhân sẽ tự mình mang theo kiếm ở lại đây canh gác, quyết không để cho một kẻ phản bội, cấu kết ngụy Trần nào còn sống rời khỏi.

Nói xong, gã đi ra với ánh mắt đầy vui mừng mà không biết rằng Võ Văn Tây ngầm ra hiệu cho thân tín xử lý sau khi xong việc.

Muốn lợi dụng cáo già như Võ Văn Tây, đối phương vẫn còn quá gà, đến nỗi mà cái tên tác giả cũng chẳng muốn cho.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.