Biến Thiên 2 - Đế Quốc Nhà Trần Chinh Phục Thế Giới

Chương 48: Biển gầm (1)



Chương 48: Biển gầm (1)

Người dẫn đầu nhóm thợ lặn đặc chủng tên là Yết Hạ Thiên, ý nghĩa họ Yết vẫn trung thành và ở bên dưới vua.

Đặt tên như vậy đủ hiểu làng họ Yết một lòng một dạ với triều Trần như thế nào.

Lúc này, Yết Hạ Thiên đang lặng lẽ dẫn người tới nấp sau một mỏm đá nhỏ khuất tầm nhìn và bắt đầu đánh giá tình hình.

Tổng cộng có tới hàng trăm chiến thuyền, mười chiếc thuyền lớn đặt súng thần công dày đặc, xa xa có chiến thuyền cỡ nhỏ, thuyền vận chuyển vô số.

Tất cả đều đang neo đậu sâu trong khu tránh bão bến cảng vì ngoài trời có m·ưa b·ão.

Đến ngay cả tàu thuyền sắt thép thời hiện đại còn phải sợ hãi trước sức mạnh của tự nhiên thì chiến thuyền cổ xưa hiện tại phải ấn nấp là chuyện tất nhiên.

Nơi này chiếm tới hơn một nửa tổng số thủy quân của nhà Hồ, một khi bị tiêu diệt sẽ khiến nhà Hồ mất hoàn toàn quyền kiểm sát đường biển, một lợi thế rất lớn cho q·uân đ·ội nhà Trần.

Nhưng trên cao có vài tháp canh đốt đuốc sáng trưng, hiển nhiên có ngu xuẩn thế nào thì giặc Hồ cũng biết cần phải canh giữ vị trí trọng yếu này.

Chẳng qua vì hủ hóa lâu ngày, đã quen thói đi bắt nạt dân lành chứ không lấy bảo vệ tổ quốc làm nhiệm vụ của mình nên lính canh cũng quan sát qua loa từ trên cao, hiếm khi lại gần mặt nước.

Trời tối, mặt biển thâm trầm, nếu chú ý lặn sâu thì quân lính sẽ không thể phát hiện được.

Chỉ cần đề phòng trường hợp chúng đi kiểm tra đột xuất nữa là xong.

- Tất cả chú ý, ở đây có rất nhiều chiến thuyền, chúng ta không thể nào xử lý một lần là xong được.

- Hãy đục lỗ trên thuyền rồi trám sơ lại, chờ đến khi chúng ta phá hủy toàn bộ chiến thuyền rồi rút lui về an toàn thì lỗ hổng trên thuyền sẽ tự bục ra.

- Chúng ta mỗi người đều được huấn luyện lặn tối thiểu một phần tư nén hương (khoảng 15 phút) tới thời gian thì trở về mỏm đá lấy dưỡng khí.

- Mỗi đội đục thuyền cũng chia ra làm ba người.

- Hai người nhận nhiệm vụ chính đục thuyền, một người cầm theo túi khí để đề phòng lỡ lính canh tới kiểm tra thì có thể lặn sâu xuống nước trốn.

- Chờ khi hoàn thành, tôi sẽ phụ trách đưa tín hiệu này ra bên ngoài.



- Khi đó thủy quân của chúng ta từ ngoài đánh vào chắc chắn chiến thắng, hủy diệt toàn bộ thủy quân của địch.

Chiến trường thực tế không giống như truyện cổ tích theo chủ nghĩa anh hùng, chỉ cần một vài người đi đục thuyền là xong mà phải phối hợp đồng bộ giữa các khâu.

Nếu chỉ đơn thuần đục thuyền rồi để đó thì nhà Hồ có thể vớt lên, sửa lại dễ dàng.

Thậm chí nếu phát hiện sớm thì chỉ cần vào tát nước ra và gia cố lại là xong, không gây thiệt hại được nhiều.

Nhưng kế hoạch của q·uân đ·ội nhà Trần có hai bước.

Bước một đục thuyền để thủy quân đối phương đánh mất khả năng chiến đấu.

Sau đó sẽ điều thuyền chiến từ cảng Vũng Rô tập kích bất ngờ và phá hủy toàn bộ thủy quân nhà Hồ

Lúc này, trờ nhá nhem, mây đen che kín bầu trời giống như cố ý muốn yểm trợ thêm cho q·uân đ·ội nhà Trần.

Các thợ lặn lần lượt chia ra từng tốp nhỏ làm nhiệm vụ đục thuyền, mỗi khi tới thời gian nhất định phải quay về mỏm đá để lấy không khí, tránh đuối sức giữa chừng.

Yết Hạ Thiên cũng tham gia vào trong đó, anh ta trơn trượt như con cá chạch, ngụp lặn dưới nước như trên đất bằng, chẳng mấy chốc đã đục được chục lỗ ở đáy tàu.

Đúng lúc này, bỗng có thấp thoáng giọng người tới gần.

Yết Hạ Thiên vội vàng ra hiệu.

Toàn thể đội thợ lặn chui sâu xuống bên dưới, lấy túi dưỡng khí đã chuẩn bị sẵn ra để kéo dài thời gian.

- Đi làm thương lái giàu thật đấy, gạo mua 1 tiền bảy cân, qua tay đem đổi về c·ần s·a bán được cả lượng bạc, lợi nhuận gấp mười lần.

- Nếu tao mà không phải người Việt chắc cũng lên tàu đi buôn rồi.

- Ai mà không muốn chứ!

- Nhưng các tướng ven biển đều cấm người dân mình ra biển đi buôn, chỉ có Thiên Long Nhân mới được phép.



- Lần trước cũng có đứa không tin, lén mang ngà voi bán cho thương lái người Pháp, cuối cùng bị đ·ánh c·hết trong nhà, vợ con đem làm nô lệ hết.

- Ngoài cảng thì toàn bang hội của Thiên Long Quốc nắm quyền, đứa nào lệch pha là nổi lềnh phềnh trên biển liền.

- Thế đạo gì không biết, người Thiên Long Quốc lại trở nên thượng đẳng ngay trong đất Việt.

- Suỵt, bé bé cái mồm thôi, coi chừng bị cắt lưỡi.

- Ừ ừ, lo đi đái thôi.

Những gì mà binh lính đi ngang qua nói chuyện không làm ảnh hưởng tới Yết Hạ Thiên.

Họ vẫn tiếp tục miệt mài đục thuyền.

Chuyện Thiên Long Quốc, Thiên Long Quẹo gì đó là thứ rất xa vời với họ.

Mặc dù tốn thời gian hơi lâu nhưng m·ưa b·ão thế này, Võ Văn Tây lại tổ chức tiệc mừng chào đón Trương Ái Lan nên quân lính coi giữ bỏ đi ăn nhậu cả, không ai phát hiện.

Cho đến tận khi chiếc thuyền cuối cùng cũng bị thủng đáy vẫn không xuất hiện cảnh báo, những người thuộc làng họ Yết vẫn dễ dàng lén lút trở về thuyền của Trương Ái Lan, giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Theo kế hoạch, Yết Hạ Thiên thay một bộ đồ tây dương để có thể tới dự tiệc, Võ Văn Tây là một người cực kì sính ngoại nên các khách mời muốn tới phải mặc đồ ngoại quốc.

Vốn dĩ Yết Hạ Thiên có thể mặc trang phục của người Hậu Kim nhưng vì ghét việc phải cạo tóc, thắt bím nên thà mặc đồ Tây Dương rồi đi đến bữa tiệc chào mừng Trương Ái Lan.

Khi đến nơi, anh ta nhìn thấy Trương Ái Lan mặc trang phục sườn sám truyền thống nhà Hậu Kim nhưng xẻ áo hở hang rất nhiều.

Trước ngực khoét sâu tạo rãnh, hai bên đùi ẩn hiện làn da trắng mịn cùng với chiếc tất lưới màu đen.

Đường cong quyến rũ của người phụ nữ trưởng thành được thể hiện hết trăm phần trăm công suất.

Bàn tiệc thì được sắp đặt một cách lố lăng nửa tây nửa tàu, ví dụ như uống rượu nho bằng bát, ăn cơm bằng nĩa….

Xung quanh Trương Ái Lan luôn quanh quẩn một số quan chức động dục, tay chân cố ý hay vô tình đụng chạm vào một số chỗ n·hạy c·ảm.



Yết Hạ Thiên không có hứng thú để quan tâm đến những thứ đó, anh ta chỉ đi lướt qua trước mặt Trương Ái Lan hai vòng để ra hiệu là nhiệm vụ đã xong.

Quả nhiên, người thông minh như Trương Ái Lan liền biết rõ phải làm gì, giả vờ ôm đầu với đôi mắt lim dim.

- Ôi, ta say rồi!

- Không được, ta không uống được nữa!

- Phải về nhà trọ để nghỉ ngơi.

Cô ta vốn đang mặc đồ hở hang, một tay chống lên bàn và cúi người xuống, cố ý để lộ những mảng thịt trắng mịn tuyết tằm để những kẻ khác không chú ý đến sự khác thường của mình.

Chiêu này với đàn ông luôn có tác dụng, mười thằng thì đến mười một đứa dính chưởng.

Quả nhiên, Võ Văn Tây không chú ý đến việc Trương Ái Lan khác thường mà chỉ muốn nhân cơ hội ôm người đẹp:

- Trời m·ưa b·ão thế này, hay là ở lại đây nghỉ ngơi một đêm!

Nhưng Trương Ái Lan dùng ngón tay đẩy ra, tỏ vẽ hờn dỗi nửa mời gọi, nửa cự tuyệt:

- Không được, người ta là phụ nữ, làm sao có thể tùy tiện ở lại được.

- Hay là...

- Để mai đi!

Khi nói ba chữ để mai đi, ngón tay của Trương Ái Lan cố ý vẽ một hình tròn nhỏ trước ngực đối phương để gợi dục và ám chỉ ngầm.

Võ Văn Tân vốn đang t·inh t·rùng lên não, nghĩ tới cảnh ngày mai sẽ được mây mưa với người đẹp liền cười đồng ý:

- Tốt, ngày mai thì ngày mai!

- Võ mỗ là chính nhân quân tử, sẽ không ép người khác.

- Vậy th·iếp thân xin phép đi trước, các vị ở lại chơi vui vẻ.

Trương Ái Lan nói xong, uốn éo cái mông căng tròn của mình rời đi trước vô số ánh mắt tham lam ở xung quanh.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.