“Ta là Ngô Diệc Phàm, một ca sĩ ở đất nước tỷ dân hiện đại, chỉ vì làm mấy bé gái có thai mà bị người ta đ·ánh c·hết.
Nhưng ta chưa c·hết hẳn mà xuyên không tới thế giới kỳ lạ, trình độ phát triển tương đương thời cổ đại, trở thành một tên lính quèn của nhà Hồ.
Sau khi tìm hiểu, ta biết được nơi này khá giống với thời đại phong kiến ở thế giới trước, cũng có thiên triều thượng quốc, tương đồng quê hương của ta nơi phương Bắc.
Còn nơi ta sinh sống chỉ là tiểu quốc của một lũ man di, mọi rợ, không biết đến lễ nghi (dối trá) của thượng quốc như thế nào.
Ta biết thời cơ của ta tới rồi, là người hiện đại, đọc qua vô số tiểu thuyết mạng, ta thừa sức hiểu chỉ cần tranh thủ phát triển tây học, chế tạo q·uân đ·ội dùng súng liền có thể vô địch, chúa tể một phương.
Ta dựa vào tài trí (lươn lẹo) hơn người, lấy hết sạch tiền của đám dân quê đần độn mua chức tướng quân chỉ huy năm ngàn người trong q·uân đ·ội dùng súng, được điều tới thành Đại Lãnh.
Ta đã tính toán kỹ lưỡng, chỉ cần lập được chiến công, mua thêm chức to, nắm giữ q·uân đ·ội là sẽ thống trị xứ man di này, chân đá dị tộc, quyền đấm tây dương, trở thành nhân sinh người thắng.”
Ngô Diệc Phàm thầm lẩm bẩm những lời này trong lòng, sau đó hít sâu một hơi đi ra phía ngoài.
Nơi đó đã tập trung sẵn năm ngàn lính bắn súng mà Ngô Diệc Phàm hay gọi bằng cái tên “Điểu Thương Thủ”.
- Mọi người!
Gã ta hô to để tập trung sự chú ý của đám đông.
Nhưng bởi vì chưa được ăn gì từ sáng nên không mấy người hào hứng cho lắm.
Kể từ sau khi một đám lính từ trạm gác Cổ Mã tới báo quân lương b·ị c·ướp thì cả thành Đại Lãnh đã rơi vào trạng thái thiếu thốn lương thực, binh lính mỗi ngày chỉ được ăn một bữa cháo loãng vào buổi trưa.
Phải hô tận chục lần mới miễn cưỡng đạt tới điều kiện để diễn thuyết:
- Vương hầu, tướng lĩnh đâu phải ngay từ sinh ra đã có!
- Cũng đều từ dân chúng bình thường như ta cả, nhờ vào đền đáp triều đình, lập công rồi mới được thăng chức.
- Nay cơ hội đã ở ngay trước mắt, ngụy Trần diễu võ giương oai ngay trước cửa thành, cắt đứt lương thảo, bắt chúng ta nhịn đói.
- Nhưng bọn chúng chỉ là hạng giá áo túi cơm.
- Trong tay chúng ta có súng, có v·ũ k·hí, chỉ cần dũng cảm đi ra ngoài đánh tan kẻ địch thì phong hầu bái tướng không phải mộng.
- Nào, ai muốn cùng ta ra ngoài g·iết địch.
Ngô Diệc Phàm lại bắt đầu dùng bài lùa gà để dẫn đoàn lính bắn súng ra ngoài thành giao chiến với quân Trần.
Mục đích tất nhiên là dùng mạng người khác để lập chiến công cho bản thân, thăng quan tiến chức, ăn chơi xa đọa.
Giống như “chủ tịch, giám đốc” ở thời hiện đại luôn mồm cổ vũ chăm chỉ làm việc, tăng ca và đừng đòi hỏi, sau đó thả mồi dụ “thăng chức tăng lương” các thứ nhưng chỉ là mõm.
Trên thực tế, một khi tăng ca cày cuốc được vài năm, thân xác tàn tạ là các “ông chủ” sẽ kiếm cớ đuổi cổ ngay để kiếm chiếu mới vào lùa gà tiếp, các cơ hội “thăng chức” “tăng lương” đều để dành cho người nhà lãnh đạo hết.
Một số người lính trẻ chưa trải sự đời, cảm thấy kích động, giơ súng hô hào nhưng lão binh dày dạn kinh nghiệm liền biết lại lùa gà.
“Móa, cơm không cho ăn, suốt ngày nói nhảm.”
“Có công lao chắc tới lượt lính quèn tụi tao đấy, chả để lũ con ông cháu cha chúng bay tranh nhau giành hết.”
Họ nghĩ như vậy trong lòng nhưng không dám nói ra.
Nhưng sau đó, tuyên bố của Ngô Diệc Phàm khiến họ không thể không lên tiếng.
- Các vị, điểu thương thủ chúng ta là mạnh nhất, những kẻ khác hèn nhát trốn trong thành nhưng chúng ta thì không.
- Đi ra khỏi thành, không cần kỵ binh, bộ binh hay cung binh gì sất, hỏa lực mới là tối thượng.
Các lão binh nghe vậy sợ hết cả hồn:
- Điên rồi, đi ra ngoài như vậy khác nào chịu c·hết.
- Nguyễn tướng quân đâu rồi!
- Đúng, muốn ra ngoài thành phải có lệnh của Nguyễn tướng quân.
Ngô Diệc Phàm nghe những lời này liền không vui.
“Đúng là cổ nhân ngu xuẩn, không biết súng ống mạnh mẽ thế nào.”
Sau đó hắn ta ra hiệu, lập tức có một đội đôn đốc bắt vài tên lão binh ra đ·ánh đ·ập dằn mặt rồi nói:
- Ta đã lập quân lệnh với Nguyễn Tướng Quân, giặc Trần không phá quyết không về thành.
- Các ngươi đều là cấp dưới, phải nghe lệnh của ta ra ngoài thành, giao chiến với quân địch.
- Ai còn dám nói nhảm thêm câu nào nữa là ta xử tử luôn.
Nghe lời này, các tân binh thì chưa có suy nghĩ gì nhiều nhưng lão binh thì sợ tái mặt.
Nếu không phải sợ bị xử tử tại chỗ thì họ đã bỏ trốn rồi.
Tất cả lão binh đều biết đem lính bắn súng một mình ra ngoài thành là t·ự s·át.
Thậm chí không cần lão binh, cho dù người thường nhưng từng trải qua một cuộc c·hiến t·ranh thực sự đều biết.
Khổ nỗi Ngô Diệc Phàm là người hiện đại, tự cho bản thân trí tuệ hơn người, bị tiểu thuyết mạng tẩy não nên tự tin cầm đội lính bắn súng ra ngoài.
Hắn ta không biết rằng khi bản thân dẫn năm ngàn lính bắn súng ra ngoài thì ở trên tường thành, Nguyễn Công Khôi cười khẩy nói với thuộc hạ:
- Cắt năm ngàn phần lương thực của lính bắn súng, đóng cửa thành lại, do chúng tự tìm đường c·hết chứ không phải chúng ta vô tình.
Đây chính là lý do lão hồ ly như Nguyễn Công Khôi đồng ý cho Ngô Diệc Phàm tự dẫn lính ra ngoài khiêu chiến.
Trong thành Đại Lãnh bây giờ không thiếu người, chỉ thiếu lương thực.
Đoàn quân của Ngô Diệc Phàm hành quân ra ngoài, toàn bộ mang theo súng và đạn, thậm chí đến ngựa cũng không lấy, c·hết hết thì càng có lợi cho ông ta.
- Tất cả đi đều bước!
- Một hai, một hai, một hai!
Ngô Diệc Phàm cố gắng học theo cánh hành quân ở hiện đại dù không biết có tác dụng gì.
Ít nhất nhìn từ bên ngoài sẽ khí thế hơn một chút.
Và tất nhiên việc đoàn lính “t·ự s·át” của Ngô Diệc Phàm đi ra ngoài thành không thoát được tầm mắt của lính trinh thám nhà Trần.
- Báo tướng quân, có năm nhìn lính bắn súng đi ra ngoài thành, thẳng tiến tới trạm gác Cổ Mã.
Trần Chân nghe được tin này, suy nghĩ đầu tiên là có âm mưu gì ở đây chứ người bình thường không thể nào ngu xuẩn như thế được.
Hành vi này không khác gì t·ự s·át.
Sau khi hỏi đi hỏi lại hàng chục lần, chắc chắn rằng Ngô Diệc Phàm dẫn lính bắn súng ra ngoài thành một mình liền thở dài:
- Sắp rằm rồi, đang muốn ăn chay mà kẻ địch không cho, thật là đáng ghét.
Nói xong, Trần Chân liền nói:
- Truyền lệnh toàn quân, chuẩn bị xuất kịch.
- Cần phải để cho Hồ tặc biết bước ra khỏi thành đồng nghĩa với c·ái c·hết.
- Tuân lệnh!
Trống trận nổi lên.
Tất cả binh lính nhà Trần đều tỉnh dậy, dừng việc trên tay và tập trung ra ngoài thao trường.
Trước khi tới thao trường, họ phải mang theo v·ũ k·hí cầm tay, giáp trụ đầy đủ và nghiêm chỉnh.
Mặc dù rườm rà nhưng cũng chỉ mất tầm nửa nén hương là xong hết cả.
Đây là chiến trường thực tế, mỗi lần huy động q·uân đ·ội không phải chỉ cần nói một tiếng rồi xong giống như trong game mà sẽ trải qua một đống công việc công việc rườm rà, phức tạp.
Sau khi ba ngàn tinh binh của nhà Trần đã được tập hợp và sắp xếp rõ ràng.
Trần Chân cưỡi ngựa đi tới duyệt đội hình, sau lưng là đội cờ lệnh và lính liên lạc.
Trần Chân thông qua họ để bắt đầu điều binh khiển tướng.
Đầu tiên là đội kỵ binh do Trần Toản chỉ huy, xuất phát trước đi vòng sang bên hông để tiếp cận đối thủ và chờ lệnh.
Hai ngàn bộ binh chia ra làm hai bên trái phải, mỗi bên một ngàn người.
Nói là bộ binh nhưng được trang bị v·ũ k·hí cân xứng gồm mười xe thiết giáp, hai trăm cung binh, hai trăm lính bắn súng, một trăm người mang theo hỏa hổ, hỏa cầu, năm trăm bộ binh cận chiến chuyên nghiệp.
Trong đó, xe thiết giáp là một loại gần giống với kiểu xe công thành nhưng rỗng ruột, được bao phủ bằng lớp thép dày và có người đẩy tới phía trước, bên trong chứa bộ binh, dùng để khắc chế lính bắn cung, bắn súng.
Khi xe thiết giáp tới gần, bộ binh cận chiến sẽ nhảy ra ngoài để g·iết c·hết các binh chủng t·ấn c·ông từ xa.