Biến Thiên 2 - Đế Quốc Nhà Trần Chinh Phục Thế Giới

Chương 40: Phản ứng dây chuyền



Chương 40: Phản ứng dây chuyền

- Chó c·hết!

- Tất cả đều là một đám đần độn!

- Sao không c·hết hết đi?

- Trở về làm gì?

Các tỳ nữ ở bên ngoài đứng hầu nghe tiếng chửi rủa ở trong phòng liền sợ đến rụt cổ lại.

Tướng quân đã nổi điên như vậy suốt mấy ngày nay rồi, đã có vài thằng xui xẻo bị vả miệng vì chuyện không đâu, thậm chí gãy tay, gãy chân.

Đây chính là tư dinh của Nguyễn Công Khôi, thượng tướng dưới quyền Hồ Mị Ly trấn thủ thành Đại Lãnh.

Lão ta đã phát điên suốt mấy ngày nay kể từ khi Lý Thông thảm bại ở làng Đại Lãnh.

- Ba ngàn lính đấy, không phải ba ngàn con lợn.

- Không đúng, cho dù có là ba ngàn con lợn cũng chưa tới mức bị đám nông dân ấy diệt nhanh như vậy.

Nghĩ tới cảnh ba ngàn tinh binh dưới trướng bị một nhóm nông dân đánh tè ra quần, chạy vắt giò lên cổ, quăng mũ, cởi giáp, Nguyễn Công Khôi lại cảm thấy muốn tăng xông não.

Đến bây giờ, lão ta vẫn chưa biết có sự can thiệp của q·uân đ·ội nhà Trần.

Toàn bộ lính của Hồ Mị Ly đều vắt chân lên cổ mà chạy, chưa từng nhìn rõ người đuổi g·iết sau lưng mình là ai.

Tức giận thì tức giận, Nguyễn Công Khôi phải ép bản thân trở nên tỉnh táo lại để xử lý vấn đề.

Ba ngàn binh sĩ b·ị đ·ánh bại, hơn ngàn n·gười c·hết và m·ất t·ích, đây là một con số khổng lồ mà chẳng thể nào đàm tiếu qua loa linh tinh được.

Đừng thấy phim tàu hở tí là mấy chục vạn đại quân mà tưởng nhầm.

Trên thực tế, đó là tổng binh lực dàn trận của hai bên, không phải quy mô một cuộc giao chiến.

Ví dụ như khi Pháp sang xâm chiếm, có khi chỉ cần vài chục lính là đủ khiến vua quan nhà Nguyễn sợ tè ra quần dâng thành, cắt đất.

Nếu đọc sử chính thống, bạn sẽ thường thấy những tin tức kiểu, đánh chiếm thành này tổn thất mấy trăm lính, dùng vài ngàn quân trấn thủ chỗ đó, chỗ kia.



Đó còn chưa kể đến đất Việt dân ít, người thưa, không thể đem mạng sống làm cỏ rác được nên quy mô giao chiến ba nghìn người đã là trận đánh rất lớn.

Nguyễn Công khôi đi vòng vòng trong phòng cả ngày.

Móng tay cắn cùn hết cả để lo nghĩ cách giải quyết.

Ông ta thừa kinh nghiệm chính trị để hiểu rằng một khi viết đúng như thực tế báo cáo lên triều đình Hồ Mị Ly thì chắc chắn sẽ bị vô số quan viên kết tội, thậm chí bắt giam.

Còn việc tình báo sai, ảnh hưởng đến quân cơ thì đó là chuyện của mấy thằng ngu mới phải nghĩ tới, người thông minh như lão sẽ biết lươn lẹo để lo cho mình trước.

Sống c·hết của Nguyễn Dương, họ hàng thân thích ông ta cũng chẳng quan tâm tới nữa.

- Được rồi, mình sẽ báo cáo lên triều đình là đã đánh đuổi được quân giặc vào rừng.

- Nhưng bởi vì địa hình không quen thuộc nên buộc phải rút lui.

- Mặc dù thiệt hại một ngàn người nhưng cũng tiêu diệt của đối phương ba ngàn quân, hơn nữa nghi ngờ có sự giúp sức của nhà Trần nhằm gây rối hậu phương.

Cuối cùng, Nguyễn Công Khôi đem nộp lên triều đình một bản báo cáo được bịa thêm dựa vào kết quả thực tế.

Ví dụ như tăng quân số cho phía làng Đại Lãnh lên sáu, bảy ngàn người, trang bị v·ũ k·hí đến tận răng, mang theo súng, giáp vô số.

Nếu như không phải đại bác quá nặng để xách lên núi thì ông ta đã cho thêm cả trăm khẩu.

Tất nhiên, không thể thiếu bạc đi kèm để hối lộ đám quan văn lắm mồm.

Vì dù có bị ngu cũng biết cả làng Đại Lãnh tính luôn mấy đứa chưa mọc răng cũng không đủ ba ngàn người chứ đừng nói tới sáu, bảy ngàn.

Chủ yếu có tiền lót đường thì đám tham quan sẽ mắt nhắm mắt mở giả mù, giả điếc, giả câm.

Nếu như Trần Toản biết đối phương “ưu ái” mình đến thế thì không biết sẽ có suy nghĩ gì.

Tin tức về trận chiến nhanh chóng được lan truyền khắp nơi xung quanh đất Việt.

Trương Ái Lan:



- Cái gì, ba ngàn quân của hồ Mị Ly bị quân khởi nghĩa đánh tan tác không còn manh giáp?

- Hóa ra là hổ giấy, làm hại lão nương phân vân không biết lựa chọn bên nào.

Trương Ái Lan vốn có xuất thân thô bỉ, chỉ vì làm ăn phải tiếp xúc nhiều với quyền quý nên giả vờ tiểu thư đài các.

Nhưng khi không có ai, bà ta lại trở về đúng bản chất của mình.

Đất Việt chia thành hai phe, nhà Trần và nhà Hồ.

Các thương nhân không rõ bên nào sẽ thắng nên đang đứng ngoài quan sát chờ đợi cơ hội.

Họ cảm thấy nhà Hồ tuy không được lòng dân nhưng binh hùng tướng mạnh, súng pháo chất đầy nhà, rất có thể sẽ chiến thắng.

Nhưng không ngờ chỉ được cái đẹp mã, đụng một cái là nát tanh bành.

Còn vụ quân khởi nghĩa tới mười ngàn người, có hàng ngàn khẩu súng thì chỉ để lòe mù chữ thiếu hiểu biết.

Bọn họ là thương nhân, biết rất rõ v·ũ k·hí nóng đắt đỏ cỡ nào, nông dân mà có tiền mua súng thì đã không cần khởi nghĩa.

- Mấy đứa tụi bay đừng có qua đòi tiền bảo kê trên đất của Đại Việt nữa.

- Không được, thế còn chưa đủ.

- Phải liên hệ với những thương lái khác để chuẩn bị quà mới được.

- Chúng ta đã đắc tội gián tiếp với vị vua nước nam, phải thể hiện nhiều “thành ý” hơn mới gỡ gạc được.

Đặc điểm của thương nhân Thiên Long Quốc là rất thích đặt cược chính trị theo kiểu “tòng long” từ xưa đến giờ đã vậy.

Hiện tại, họ nhận thấy Hồ Mị Ly có dấu hiệu thất thế nên đang nghĩ cách đặt cược lên nhà Trần.

Chờ Trần Tí thống nhất đất nước sẽ thu được tiền lãi “tòng long”.

Cùng lúc đó, ở một khu phố kín đáo nằm trong cảng Quy Nhơn.

Một nhóm người Thiên Long Quốc nhưng mặc trang phục truyền thống và để tóc dài đang tụ họp với nhau trước mặt một cô gái.

Đây là đặc điểm rõ ràng để phân biệt “cựu” Thiên Long Nhân và “tân” Thiên Long Nhân.



Cựu Thiên Long Nhân vì chán ghét vua quan thối nát và ách thống trị của Hậu Kim đã rời khỏi quê hương.

Bởi vậy, tuy rằng hoàng đế Thiên Long Quốc ban hành lệnh “cạo phát, dịch phục” nhưng những người này vẫn giữ nguyên một số nét truyền thống.

- Tiểu thư, q·uân đ·ội nhà Hồ đúng như tiểu thư dự đoán, cực kỳ yếu ớt.

- Họ dễ dàng bị nông dân khởi nghĩa đánh bại với số lượng nhỏ hơn nhiều.

Một người đàn ông trung niên tuổi tứ tuần hồ hởi nói chuyện.

Ông ta vui như vậy là vì điều này có lợi cho nhà Trần vốn đang thực thi chính sách ưu đãi “cựu” Thiên Long Nhân đã quy thuận Đại Việt như họ.

Nếu nhà Trần thắng thế, tương lai của họ sẽ tươi sáng hơn rất nhiều.

Nghe nói Thiên Long Nhân ở trong khu vực Hồ Mị Ly kiểm soát đang bị lùng bắt khắp nơi, họ không muốn phải chịu cảnh tương tự như vậy.

- Cha ta từng nói rồi, quân dân một lòng mới là đạo tất thắng.

- Hồ Mị Ly tuy có ý muốn chinh phạt nhưng không biết nắm giữ lòng dân, sớm muộn cũng tự chịu diệt vong.

- Đúng rồi, gần đây đám chó săn Hậu Kim kia không tới làm phiền chúng ta chứ?

Người được gọi “tiểu thư” là một cô gái xinh đẹp, mang theo phong thái nhanh nhẹn, mạnh mẽ và tuấn tú.

Nếu xuất hiện ở thời hiện đại sẽ không thiếu fan nữ thét chói tai muốn bị bẻ cong.

- Tiểu thư, quả thực là đám chó Hậu Kim săn đó không dám làm bậy nữa.

- Quan sai triều đình cũng thường xuyên đi tuần nơi đây nhưng không phải tới vòi tiền chúng ta.

- Như vậy xem ra đích thật bệ hạ đã làm đúng như những gì ngài hứa, bảo vệ cho tất cả con dân trên đất Việt, miễn là thật lòng quy thuận.

- Quan sai chỉ có yêu cầu phải đăng ký hộ tịch, nếu chọn quy thuận Đại Việt phải có tên tiếng Việt và biết nói tiếng Việt.

- Chắc có lẽ Nhạc tướng quân ở trên trời linh thiêng nên phù hộ chúng ta tìm được minh chủ.

Nhóm người cảm thán, sau đó nhắm mắt chắp tay lên trời để tưởng nhớ anh linh.

Bọn họ chính là gia thần và hậu đại của Nhạc Phi, danh tướng kháng kim lừng lẫy của Thiên Long Quốc.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.