- Truyền lệnh của ta, toàn quân tìm chỗ trống trải rồi hạ trại nghỉ ngơi.
- Đội do thám đi tìm xem có đường khác hay không.
- Thằng ngu Nguyễn Dương chắc đã lao vào con dốc và bị phục kích rồi.
- Hừ, đám người này cũng kém, đáng lý phải chờ đại quân đi qua rồi mới phục kích, giờ thì chỉ ăn được một nhúm quân nhỏ, chả ăn thua.
Lý Thông dù sao cũng là tướng lĩnh lâu năm, dày dạn kinh nghiệm nên không có vội vã lao vào chịu c·hết như Nguyễn Dương.
Quân đội hạ trại nghỉ ngơi, đồng thời có thể tập trung phòng thủ.
Trong khi đó, lính do thám sẽ tìm hiểu địa hình xung quanh để vạch ra kế hoạch tác chiến tiếp theo một cách hợp lý nhất.
Có thể nói, đây là cách xử lý ổn thỏa mà hết chín mươi phần trăm tướng lĩnh nhà Hồ đều sẽ làm.
Nhưng lão ta không biết, mọi dự tính trong đầu lão ta đều đã bị Trần Toản nắm bắt từ trước.
Ở phía đối diện, Trần Toản cùng những người đứng đầu làng Đại Lãnh tụ tập lại phân chia nhiệm vụ, chuẩn bị cho pha phản công chốt hạ cuối cùng:
- Bọn chúng đã bị dẫn dụ vào trong rừng, nơi mà cực kỳ thuận lợi cho những pha tập kích bất ngờ.
- Bây giờ, giặc Hồ sẽ không dám bước qua con dốc tử thần đó.
- Chúng sẽ hạ trại ở gần, chuẩn bị cơm nước đầy đủ, khỏe mạnh rồi mới tìm con đường khác để vòng qua.
- Nhưng quanh khu vực này chỉ có một bãi đất trống để dựng trại mà chúng ta đã sắp đặt từ trước.
Việc dựng trại cho đội quân lớn không phải muốn tùy tiện dựng sao cũng được, phải ở gần nguồn nước, bãi đất trống trải, các bụi rậm cách xa.
Vậy nên nếu giới hạn trong một phạm vi nhỏ thì thừa sức đoán được là dựng trại ở đâu.
Lý Thông vốn tưởng rằng pha phục kích ở con dốc đã là bài tẩy rồi nhưng không biết nó chỉ để khai vị.
- Sẽ không ai ngờ được vào thời điểm này, chúng ta sẽ tập kích.
- Đầu tiên là Lê Thị Riêng, em hãy dẫn đầu đoàn nữ binh đi đốt rơm ủ ở trước hướng gió, tạo ra khói mù che mất tầm nhìn.
- Bọn chúng mang theo nhiều cung thủ và lính bắn súng, chỉ cần mất tầm nhìn sẽ vô dụng.
- Tiếp theo là Thạch Sanh, anh hãy để các thợ săn đứng rình rập tiêu diệt hết lính do thám, để chúng không biết quân ta sẽ làm gì.
Thạch Sanh đứng nghiêm nhận lệnh:
- Tướng quân yên tâm, ở trong dãy núi Đại Lãnh này thì bọn chúng còn khuya mới so được với chúng tôi.
Trần Toản gật đầu:
- Vậy làm phiền các anh, nhớ kỹ đừng tiếp cận khu vực chiến đấu mà chỉ ở xa bắn tên, chúng tôi sẽ phụ trách dọn dẹp kẻ địch.
- Những người già yếu còn lại thì hãy trói chặt, trông chừng kỹ đám Hồ tặc, đừng để chúng chạy.
- Bọn chúng vẫn còn giá trị lợi dụng.
Trần Toản chỉ về phía Nguyễn dương và những tên lính của Hồ tặc còn sống.
Mặc dù chiến đấu cực kì thảm khốc nhưng đa phần là b·ị t·hương, số tử lượng t·ử v·ong chưa đến ba mươi người.
- Tốt, bây giờ chia ra hành động, chúng tôi sẽ phụ trách trực tiếp đánh tan kẻ địch.
- Quyết thắng!
- Quyết Thắng!
Lê Thị Riêng là người hô vang dội nhất.
Cô dẫn một nhóm những người phụ nữ mang theo đá lửa tới nhóm rơm đã chuẩn bị từ trước.
Gió thổi lùa từ xa tới và nhắm chuẩn vào bãi đất trống mà Lý Thông chọn làm nơi cắm trại.
Khói đen được nhúm lên từ hàng đống rơm rạ từ từ bốc lên che kín bầu trời bay thẳng về phía giặc Hồ.
Nó được tẩm thêm hóa chất tạo khói mà Trần Tí lấy được công thức chế tạo đơn giản từ trợ lý Hồng, điều này khiến lượng khói tạo ra đồ sộ và dày đặc một cách khó tin.
Trong lúc này, một tên lính do thám cưỡi ngựa chạy ra xem thấy có người đốt lửa tạo khói, chuẩn bị hô lên thì bị Thạch Sanh dùng tên bắn xuyên ngực ngã lăn xuống đất.
Vài nơi khác cũng có chuyện tương tự xảy ra.
Thợ săn hoàn toàn nắm giữ thế trận ở trong rừng, một vài tên lính do thám không cách nào so sánh được với người đã sống cả đời tại đây.
Điều này dẫn tới q·uân đ·ội Hồ tặc giống như người mù, chẳng hề hay biết những gì đang đến.
Ở doanh trại mới dựng, những tên lính đang nghỉ ngơi, tán dóc bỗng nhìn thấy liền ngạc nhiên:
- Cái gì vậy, sương mù sao?
- Bây giờ gần trưa rồi, sao lại có sương mù?
- Khoan, có mùi khét, đây là khói!
Vừa nói chuyện, đám khói đã xông tới xộc vào mũi khiến chúng ho sặc sụa không nói thành lời.
Bởi vì là theo hướng gió, làn khói bay nhanh đến nỗi hầu hết q·uân đ·ội Hồ tặc không kịp phản ứng gì cả.
Chỉ vừa nhìn thấy khói là vài giây sau đã thấy xộc thẳng vào mặt.
Chúng muốn tìm vật gì đó để bịt mũi nhưng khói dày đặc đến mức cách một bàn tay cũng không nhìn thấy cái gì.
- Cái gì vậy?
- Á, cay mắt quá?
- Nước, nước đâu?
- Chỗ nào có khói vậy.
- Mẹ nó, đứa nào đốt nhà đấy?
Chúng vẫn chưa hề hay biết, những tử thần đang lặng lẽ đến gần cạnh bên.
- Phụt, phụt!
Những mũi tên tẩm độc êm ru lặng lẽ bắn trúng vào người một tên lính đang mặc áo vải thô.
Áo giáo của quân Hồ cực kỳ nặng nề nên phần lớn quân lính sẽ tháo bớt ra lúc nghỉ ngơi cho đỡ mệt.
Nhưng ngoài chiến trường thì đây là sai lầm tối kỵ.
Đối phương ngã lăn xuống đất đau đớn hô lên:
- Á, c·hết tôi rồi, có người bắn tên!
- Có địch có địch!
- Tên ở đâu tới!
- Mau!
- Đi cầm v·ũ k·hí!
Đám người hô loạn cào cào hết cả lên, mắt không thấy đường, mà cũng chẳng nghe được gì.
Đây chính là lý do khiến các vụ tập kích bất ngờ nguy hiểm.
Bởi vì người bị tập kích sẽ gặp hoảng loạn, không biết làm sao, chẳng thể nghe được chỉ huy.
Chỉ có một số lượng ít quân lính trốn ở trong lều kín mới tạm thời yên ổn nhưng họ không thể đi ra ngoài làm gì được.
Các tướng lĩnh cấp cao hô to lên để tập hợp đội ngũ nhưng chưa kịp nói mấy tiếng thì đã bị đội thợ săn của Thạch Sanh lần theo giọng nói b·ắn c·hết.
Mất đi chỉ huy, tình thế hỗn loạn ngày càng nghiêm trọng.
Lý Thông cũng nằm trong số những người bị bao phủ bởi khói mù.
Nhưng may ở chỗ bên cạnh ông ta có sẵn khăn rửa chân để bịt mũi và một số lính hầu theo sát nên tương đối an toàn.
- Như thế này không được!
- Chúng bay, cử một đứa ra đánh trống tụ họp.
- Cứ thế này thì tự g·iết lẫn nhau hết.
Lão ta không có ngu mà chạy ra bên ngoài khói mù, bởi vì chắc chắn có cung thủ đứng canh sẵn rồi, chuyên bắn tướng lĩnh là đằng khác.
Nhưng còn chưa kịp có hành động gì thì bỗng có tiếng gào rú thảm thiến ở xung quanh truyền tới.
- Á á á!
- Lửa, lửa cháy!
- Khói này là lửa ma!
- Lửa ma sẽ cháy!
- Chạy mau!
- Chạy mau!
Từ bốn phương tám hướng xuất hiện những vòi rồng bằng lửa xịt thẳng vào đốt cháy hết lều trại và quần áo.
Những người lính núp trong lều nhanh chóng phải hối hận vì ở bên trong và lao ra ngoài với lửa cháy toàn thân.
Các n·ạn n·hân bị đốt bỏng kêu gào cực kỳ thảm thiết nhất.
Nhưng chưa dừng lại ở đó.
Lặp lại trò cũ, những viên Hỏa Cầu chứa thuốc nổ ném vào trong sương mù nổ tung ầm ầm càng làm tăng thêm nỗi khủng hoảng.
Binh lính cầm súng và cung bắt đầu bắn bậy bạ khắp nơi.
Thậm chí có người cầm đao chém loạn xạ vì sợ hãi!
- Cút hết ra, cút hết ra, chúng mày là tà ma!
- Ha ha ha, tao g·iết hết chúng mày.
Những kẻ này giống như phát điên vác đao ra chém những người xung quanh.
Không khí hoảng loạn đạt mức tối đa, không biết ai dẫn đầu, chúng đột nhiên cho rằng đám khói đó là ma hỏa gây ra và bắt đầu chạy tán loạn ra bên ngoài.
Họ không biết là ngọn lửa nướng chín người không phải do ma thần nào tạo ra mà được bắn từ Hỏa Hổ của những binh lính nhà Trần.
Trần Toản đứng ở phía ngoài, liên tục chỉ huy cho lực lượng binh sĩ dùng Hỏa Hổ xịt lửa từ bên ngoài.
Các binh lính đều được chuẩn bị trước khăn che miệng và quần áo tẩm nước nhằm hạn chế tác động của khói.
Họ đứng tụm lại với nhau thành nhóm nhiều người, tập trung Hỏa Hổ về một hướng để tối ưu hỏa lực, cách sử dụng giống với súng phun lửa.
Xịt đến đâu, cháy đến đó, tiếng kêu la thảm thiết của quân lính Hồ Mị Ly vang vọng khắp nơi.
Đây chính là sức mạnh quân sự hùng mạnh của một lực lượng gọi là Tây Sơn ở một thế giới khác, đánh cho kẻ địch tan tác chim muông.
Dù Thạch Sanh và nhóm thợ săn bắn tên t·ruy s·át nhưng vẫn không thể ngăn cản hàng ngàn tên lính điên cuồng bỏ chạy.
Binh bại như núi đổ, Lý Thông đã không thể ngăn cản đám lính hỗn loạn bỏ chạy một cách điên cuồng như điên như dại.
- Trời ơi là trời!
- Trời hại ta rồi!
Lý Thông đột nhiên hét lên cứ như thể bản thân là hào kiệt gì đó mà không gặp thời.
Dù rằng thực sự chỉ đơn giản là ông ta bị out cá chình thôi chứ ông trời bị oan.
Lão ta thở dài một tiếng, sau đó cởi hết bộ giáp sang trọng của mình ra để chạy trốn.
Ông ta biết đã không thể cứu vãn được tình thế, chỉ có cách ngụy trang binh sĩ, chạy ra ngoài mới có con đường sống.
Hàng ngàn quân Hồ Mị Ly bỏ chạy tán loạn như ong vỡ tổ ra bên ngoài mà không biết đối thủ của họ chỉ vỏn vẹn có vài trăm người chiến đấu chủ lực.
Trên thực tế, nếu bọn họ quyết tâm chạy ra ngoài sương mù và tìm tới chỉ huy, quay lại t·ấn c·ông thì chưa biết ai thắng ai thua.
Nhưng khổ nỗi lúc này không ai rỗi hơi quan tâm cấp trên, cấp dưới, bắn súng, cầm cung gì nữa.
Tất cả vứt hết giáp mũ, v·ũ k·hí để chạy sao cho lẹ.
Bởi vậy nên xuất hiện cảnh hàng ngàn binh sĩ mặt mũi xám xịt, mặc áo vải thô chạy thục mạng như dân chạy nạn ra tới bên ngoài khu rừng với vẻ mặt hốt hoảng, sợ hãi.
Thậm chí ngay cả làng Đại Lãnh sát bên cũng không dám vào ở lại, chạy một mạch về phía thành Đại Lãnh.
Trong mắt họ, chỉ có tường cao, hào sâu mới đem lại một chút cảm giác an toàn.
Trận chiến này đã kết thúc với thắng lợi hoàn toàn về phía nhà Trần.
Họ không biết rằng, trận đánh có vẻ buồn cười này được sử sách ghi lại như một kỳ tích quân sự khi vài trăm dân làng cùng một nhúm lính nhỏ đánh bại lực lượng quân sự hùng mạnh đông hơn gấp chục lần của Hồ Mị Ly.
Điều mà trước đó chính Trần Toản cũng không thể tin được.
Quan trọng là phía quân dân nhà Trần không c·hết dù chỉ một người.
“Đây cũng là bước đầu tiên trên con đường đại đế của Trần Đại Đế” Một sử gia nào đó ghi lại như vậy.