Một trong những điểm mạnh của chủ nghĩa đế quốc tư bản là chọn lọc tự nhiên cực kỳ gắt gao.
Một người giàu có, khỏe mạnh, dồi dào sức lao động sẽ dễ dàng có được một cuộc sống thoải mái, nhẹ nhàng.
Ngược lại, các quần thể yếu thế trong xã hội bị đào thải.
Hoặc là có giá trị cho tư bản lợi dụng, hoặc là bị xã hội tư bản đào thải, không có con đường ăn bám sống tạm.
Trên cơ bản, các nước đế quốc luôn nắm đằng chuôi nên tất nhiên họ không ngại chi tiền cho các tập đoàn như Murkoff thực hiện môi giới nhập cư, tạo ra một nguồn lao động dồi dào giá rẻ mà không tốn chi phí nuôi nấng lúc nhỏ cũng như phúc lợi về già, ngứa mắt thì trục xuất về nước với lý do “nhập cư b·ất h·ợp p·háp” là xong.
Còn hợp pháp hay không thì quyền định nghĩa chắc chắn không nằm trong tay dân nhập cư.
Nhưng đây chưa phải là vấn đề chủ chốt mà Mrs Sunday muốn bàn lần này.
Mrs Sunday là nhân viên của MI5, cơ quan tình báo liên hiệp vương quốc Anh.
Cô chỉ thuận tiện hỏi thăm để gạ chuyện còn mục đích chủ yếu là bàn về chiến sự phía tây Đại Nam.
- Jeremy, không nói vấn đề này nữa.
- Anh có biết đế quốc của chúng ta đang gặp khó khăn ở chiến trường Đại Nam chứ?
Mặc dù tập đoàn Murkoff trọng tâm ở Mỹ nhưng Jeremy vẫn coi đối phương là cùng phe với đế quốc Anh.
Bởi vì về bản chất, tài phiệt Anh – Mỹ mặc chung một cái quần với nhau, người thường có tổ quốc nhưng tài phiệt thì không.
Nếu Anh Quốc thất thế thì xin lỗi, tài phiệt tập thể di cư tới Mỹ, tiếp tục trở thành giai cấp thống trị cao cao tại thượng.
Tài phiệt chưa bao giờ biến mất, nó chỉ chuyển từ đế quốc tư bản này tới đế quốc tư bản khác.
Jeremy hơi cau mày:
- Trận chiến ở tam giác vàng sao?
- Có nghe thấy sơ sơ.
- Tiến triển chiến trường không tốt lắm, tướng Nava chịu tổn thất rất lớn trước trận địa chiến hào của Đại Việt.
Tin tức chiến sự thông thường là tuyệt mật nhưng ở các đế quốc tư bản thì không khác gì quần lót gái làng chơi trong mắt tài phiệt, bỏ tiền là có.
Mrs Sunday gật đầu:
- Đúng vậy, tình hình chiến sự căng thẳng là sự thật!
- Henry, phụ tá của Nava đã gửi thư cầu cứu về cho nữ hoàng victorya, mong rằng CIA và MI5 phối hợp tuyên truyền làm tan rã nội bộ Đại Việt từ bên trong, tiến tới giành chiến thắng mà không tốn một viên đạn.
- Tình báo CIA và MI5 nhận thấy kế hoạch có tính khả thi vì đã từng thực hiện ở nhiều quốc gia khác.
- Chúng tôi muốn phía các anh cung cấp hỗ trợ rải truyền đơn và tuyên truyền về ánh sáng tự do, giúp cho nhân dân Đại Việt nhận rõ bộ mặt độc tài của triều đình nhà Trần, phấn đấu vì sự thịnh vượng của thế giới văn minh.
Hoạt động chống phá hậu phương không phải là chuyện gì mới lạ, các nước đế quốc đã sớm vận dụng từ lâu bằng chiêu bài “khai hóa văn minh”.
Không có k·ẻ c·ướp nào tự khắc lên trán hai chữ “k·ẻ c·ướp”.
Jeremy không vội trả lời mà nhấc cà phê lên uống một ngụm.
Ông ta bình tĩnh cảm nhận vị đắng trong cà phê rồi đột nhiên hỏi lại:
- Cô từng tiếp xúc với cư dân Đại Việt chưa?
Mrs Sunday lắc đầu:
- Chúng tôi không có nhiều thời gian như vậy.
- Gần đây Phổ đang có ý định làm một âm mưu nào đó.
- Nhật Bản rục rịch động binh.
- Quá nhiều địa điểm nóng.
- MI5 và CIA đang phải căng mình khắp nơi.
Thời địa này, Anh Quốc là nước mạnh hàng đầu thế giới với hệ thống thuộc địa trải dài khắp nơi nên phải lo toan đủ điều.
Jeremy thở dài:
- Cô biết không, trong khi công nhân Anh Quốc làm ngày mười sáu tiếng không ngủ không nghỉ, sống trong khu ổ chuột, ăn bánh mì đen cứng như đá, mặc áo rách thì ở Đại Việt đã bắt đầu thực hành ngày làm tám tiếng, một tuần năm ngày.
- Nhà ở của Đại Việt được phân phối theo đầu người và giá rẻ vì nhà nước cưỡng chế công nghiệp xây dựng cơ bản phát triển theo hướng nhà ở bình dân chứ không phải chạy theo cao ốc chọc trời hạng sang, lợi nhuận cao tại Hoa Kỳ.
- Điều này dẫn tới người dân Đại Việt phải “cực khổ” vì mất đi các khoản vay nợ mua nhà phải trả trong hàng chục năm để làm động lực kiếm tiền, thật là “độc tài”.
- Công nhân và tầng lớp lao động ở Đại Việt cũng bị đàn áp cực khổ, họ phải cố gắng tiêu cho hết “mức lương bình quân tối thiểu” mà triều đình định ra trong khi giá lương thực, thực phẩm, quần áo rẻ mạt nhờ cơ chế ưu tiên lực lượng sản xuất thiết yếu.
- Họ cũng bị cấm tăng ca thức đêm, làm ngày nghỉ nếu không có lý do rõ ràng, thật là “độc tài”.
- Ngay cả việc làm cũng vậy, họ không được tận hưởng quyền tự do thất nghiệp mà bị phân phối việc làm ngay khi tốt nghiệp, “độc tài” “quá độc tài”.
- Quan trọng là sự “độc tài” đó vẫn còn là độc tài với hệ thống kinh tế đặc thù thời chiến.
- Thật không rõ “độc tài” đến mức nào nữa lúc hòa bình.
- Mrs Sunday, cô nghĩ một kẻ “độc tài” như vậy thì lấy cái gì để tuyên truyền b·ạo l·oạn lật đổ?
Jeremy cầm xì gà lên phì phèo, phun ra làn khói thơm thẳng vào mặt của Mrs Sunday với vẻ chế giễu bằng một loạt cụm từ “độc tài” được nhấn mạnh.
Rõ ràng, cụm từ độc tài khi so với đời sống yên bình, khỏe mạnh của người Việt không khác nào cú tát vào mặt bè lũ đế quốc xâm lược tự cho mình là khai hóa thổ dân.
Nhưng Mrs Sunday không để ý đến những lời mỉa mai mà tập trung vào giải quyết vấn đề:
- Nếu như vậy thật thì quả là khó!
- Nhưng kế hoạch vẫn phải tiếp tục thực hiện, tướng quân Nava cần chúng ta hỗ trợ.
Jeremy giang hai tay tỏ vẻ sao cũng được:
- Được thôi, nhưng tôi không đảm bảo có bất kỳ hiệu quả nào.
- Chỉ cần có đô la, cho dù bảo tôi xuống địa ngục thì tôi cũng đi, còn việc người Việt có đi theo lời gọi của xứ văn minh hay không thì nên hỏi chúa.
Nhìn thấy bộ dáng tham tiền của Jeremy, Mrs Sunday thầm khinh bỉ trong lòng: “bọn nhà giàu mới nổi, chỉ biết ham tiền.”
Ngoài mặt giả vờ gật gù:
- Tốt, vậy cứ thế tiến hành!
- Các anh cứ cho rải truyền đơn và tuyên truyền theo kế hoạch.
- Chúng tôi sẽ hỗ trợ, tiền đến đúng chỗ.
Nói xong, Mrs Sunday mặc áo khoác vào rời đi để lại Jeremy khinh khỉnh:
- Đúng là bọn quý tộc trịch trượng thích thể hiện.
- Ra vẻ thanh cao làm gì.
- Đất Đại Việt này có hệ thống xã hội quá trọng tình nghĩa, làm sao mà dễ dàng tẩy não được.
Hai người khinh bỉ lẫn nhau, thật không rõ ai là gà, ai là thóc.
Trên thực tế, Jeremy có phần giấu diếm Mrs Sunday.
Tập đoàn Mukoff có một nghiên cứu bí mật về “sự cản trở của xã hội tình người trong việc tẩy não.”
Theo đó, hiệu quả tẩy não ở một nơi mà có các camera chạy bằng cơm hoạt động khắp ngõ hẻm cùng hàng xóm láng giềng chứa chan tình người giống Đại Việt sẽ bị giảm mạnh.
Bởi vì bạn bè, bố mẹ, họ hàng, thầy cô… thậm chí bà cô hàng xóm cũng sẽ tham gia vào “chỉnh đốn” những suy nghĩ vô lý, lệch lạc.
Mà Đại Việt vốn là nơi có xã hội ổn định, đạo đức, nề nếp tốt.
Đây mới là nguyên nhân chính khiến Jeremy cảm thấy không thể nào tẩy não người dân Đại Việt.
Đúng lúc này, có phục vụ tới ghé vào tai báo tin cho Jeremy, gã ta nở nụ cười:
- Ha ha ha, con mồi lại tới rồi sao?
- Lần này phải thí nghiệm trò khác mới được.
Jeremy cười nói bước ra ngoài, đập vào mắt là một người đàn ông Việt đội mũ đen bước vào cửa hàng mà không để lộ mặt quá nhiều.
Theo cạnh ông ta là ba cô gái người tây dương xinh đẹp ăn mặc cực kỳ mát mẻ và gợi cảm cười nói vui vẻ.
Nhưng nếu chú ý sẽ thấy, đôi mắt của người đàn ông chỉ chăm chăm liếc nhìn mông mông và ngực căng mọng của gái tây một cách dâm đãng, đê tiện.