những dòng chữ trong cuốn sổ nghiên cứu của Murkoff là thứ có thể gắn nhãn "phản diện" mà không cần phải giải thích thêm chữ nào.
Chỉ cần là người bình thường đều biết thí nghiệm điều khiển tâm trí con người là hành vi phải chống đến cùng.
Đáng tiếc, thực tế thì nhân vật phản diện luôn xảo trá và thâm độc hơn trong phim ảnh rất nhiều.
Tất cả nội dung của thí nghiệm trên đều được ghi lại bằng ngôn ngữ mật mã riêng do tập tập đoàn Murkoff phát triển.
Người thường không thể biết được tập đoàn Murkoff đang làm cái gì, tại sao.
Ngay cả nhân vật chính bật hack như Trần Tí cũng chưa hề hay biết về sự tồn tại của tập đoàn nguy hiểm bậc nhất thế giới.
Dù sao Đại Việt hiện tại chưa có dư thừa sức lực can thiệp sâu vào chuyện bên trời tây.
Đúng lúc này, một người khác bước đễ chỗ người đàn ông, ông ta thậm chí còn không về vội vàng, bình tĩnh gấp sổ lại và cười nói:
- Chào Mrs Sunday, chờ cô đã lâu.
- Càng ngày cô càng trở nên xinh đẹp.
Khuôn mặt thân sĩ, giọng nói nhẹ nhàng, tình cảm dạt dào, còn chủ động đứng dậy kéo ghế cho phái nữ.
Không ai có thể liên hệ người đối diện với nhân vật phản diện tiến hành thí nghiệm kiểm soát trí não của nhân loại.
- Jeremy!
- Anh vẫn lịch lãm và thân sĩ như ngày nào!
- Các cô gái sẽ gục ngã vì sự dịu dàng này của anh mất.
Mrs Sunday, một cô gái cực kỳ xinh đẹp trong bộ tóc vàng ngồi xuống đối diện.
Cô gái có thân hình cực kỳ nóng bỏng, mặc váy ngắn, chân đi bốt, đôi môi đỏ mọng tràn đầy, thu hút mọi ánh nhìn thèm muốn của cánh đàn ông.
Ở khu này, đa phần khách tới chơi là người tây dương nên có gu thẩm mỹ khá giống nhau, tóc vàng, ngực t·ấn c·ông mông phòng thủ.
Nhưng trong đó không có Jeremy.
Với tư cách là giám đốc cấp cao trong tập đoàn Murkoff, Jeremy không thiếu các thể loại đồ chơi t·ình d·ục từ âu sang á, hơn nữa lại còn từng làm nghiên cứu về đề dùng ham muốn t·ình d·ục để kiểm soát trí não người khác nên bản thân Jeremy luôn khiến bản thân phải tỉnh táo trước những cô gái đẹp.
Ông ta chỉ đáp lại lạnh nhạt:
- Quý cô đây có hơi quá lời rồi.
- Tôi chỉ là người làm công thôi, sao mà hấp dẫn được các quý cô.
Thấy Jeremy không trúng chiêu, Mrs Sunday thu hồi “yêu thuật” và bắt đầu vào vấn đề chính.
- Tôi nghĩ chúng ta nên có một không gian riêng tư hơn để nói chuyện.
- Tôi cũng nghĩ vậy!
Hai người ăn ý vai kề vai đi vào phòng riêng khiến khách khứa ghen ghét đố kỵ, thầm chửi: “Thật không công bằng, đáng lẽ người đó phải là mình”.
Nhưng họ không biết, Mrs Sunday và Jeremy không có quan hệ t·ình d·ục nam nữ như họ nghĩ.
- Jeremy, công việc của anh ở Đại Việt không mấy thuận lợi nhỉ?
- Người nhập cư đến từ Đại Việt chỉ có vài ngàn trong khi Mãn Thanh đã lên tới hàng trăm ngàn người.
- Cứ tiếp tục như vậy thì Marena sẽ sớm được thăng chức cao hơn, làm lãnh đạo của anh.
Marena là người phụ trách việc môi giới dân nhập cư ở Mãn Thanh, bề ngoài là đối thủ cạnh tranh của Jeremy.
Nhưng Jeremy không chút nào để ý:
- Vậy thì thật đáng tiếc.
- Tôi đã cố gắng hết sức rồi, nhưng người Việt không ngu và đang sống rất hạnh phúc dưới sự cai trị của nhà Trần.
- Họ không có nhu cầu đi làm nô lệ miễn phí cho người tây dương.
Mrs Sunday nhíu mày:
- Jeremy, anh nên chú ý lời nói.
- Đừng quên tôi đại diện cho đế quốc Anh vĩ đại.
- Hơn nữa, chúng tôi đang cung cấp cho người dân khốn khổ khắp thế giới cơ hội về giấc mơ phương tây, không phải nô lệ.
Jeremy cười khẩy:
- Thôi đi!
- Đều là dân buôn với nhau, vác cái bộ mặt dối trá ấy làm gì?
- Làm như cô không thu tiền từ việc bán “giấc mơ phương tây” ấy.
Mrs Sunday bị nói trúng tim đen, trong lòng chột dạ, trốn tránh:
- Đây là số tiền tài trợ tự nguyện, đều được sử dụng đúng mục đích.
- Đúng đúng, cô nói gì cũng đúng, cô không có nhận tiền từ các tập đoàn để đem thổ dân ngu xuẩn tới miền viễn tây và những vùng đất hoang vắng tại Mã Lai, Indo, Miến Điện.
Jeremy nheo mắt với giọng khinh bỉ, đều là người thuộc giới tài phiệt như nhau, luận điệu này không thể qua mắt được Jeremy.
Trên thực tế, trên thế giới chẳng ai làm từ thiện cho không cái gì cả.
Giống như nhà bạn có vàng cũng chẳng điên mà mời người khác tới cùng khai thác.
Ở thế giới này, đế quốc tư bản đã sớm tuyên truyền nhập cư để kiếm thêm lao động, phục vụ cho lợi ích bản thân.
Anh Quốc cần người khai phá thuộc địa có nhiều núi rừng nhiệt đới hoang vắng,
Nước mỹ cần cu li lấy xác mình xây dựng đường sắt nối tới miền viễn tây mới c·hiếm đ·óng.
Trong khi những việc nguy hiểm ấy thì người da trắng “quý giá” sẽ không muốn làm, chi phí thuê người gia trắng quá cao và nô lệ châu phi đã dần bị hút cạn kiệt.
Giới tài phiệt Anh, Mỹ bắt đầu chuyển hướng sang những quốc gia khác để dụ dỗ.
Không chỉ Đại Việt, bất kể quốc gia nào như Nhật, Thiên Long Quốc, Triều Tiên, cũng thuộc diện tuyên truyền nhập cư để góp phần làm giàu cho nước Mỹ bằng tiền bán nhà cửa ở quê hương và sức lao động.
Đáng tiếc, đời sống vật chất và tinh thần của người Việt đang ổn nên "giấc mơ phương tây" rất khó dụ dỗ người dân ồ ạt di cư sang làm cu li.
- Hừ, anh cũng đừng nói như thể bản thân cao thượng lắm, chẳng phải các anh cũng giấu giếm sự thực “giấc mơ phương tây” không dành cho người bình thường sao?
- Trên thực tế, số lượng người chính thức trở thành công dân Anh, Mỹ chỉ đếm trên đầu ngón tay và đều phải giàu có, thành đạt.
- Phần lớn người bình thường sẽ bị đế quốc tài phiệt đưa vào diện lao động b·ất h·ợp p·háp để có thể trục xuất lúc nào cũng được.
- Cày cuốc như trâu như chó vài chục năm còn chưa có nổi cái thẻ cư trú, lấy gì đòi làm công dân phương tây?
Jeremy lắc đầu cười khẩy:
- Cơ chế nhập cư tất nhiên không màu hồng như quảng cáo.
- Chúng tôi tất nhiên hiểu rằng phần lớn người lên tàu thực hiện giấc mơ Mỹ đều trở thành những bộ xương khô nơi đất hoang hoặc sống vật vờ vài chục năm rồi bị trục xuất về nước sau khi bị vắt cạn tiền.
- Nhưng chúng tôi khác ở chỗ là chưa bao giờ tự lừa dối lương tâm bản thân là làm việc tốt như các người cả.
- Chúng ta đều là những kẻ tham lam, mắc gì phải giả vờ như bậc thánh cứu nhân độ thế?
Mrs Sunday chỉ im lặng nhấp cà phê.
Trên thực tế, Jeremy nói không sai, có rất nhiều điều khoản mập mờ éo le trên hành trình “giấc mơ Mỹ” mà chỉ đặt chân qua rồi mới biết.
Ví dụ như từng có người được gửi qua cày hai mươi tiếng một ngày dưới cái nắng cháy da cháy thịt miền viễn tây, ăn uống thua cả heo chó, anh ta phải cố gắng như vậy vì đã lỡ bán hết tài sản quê nhà để sang Mỹ, không có cơ hội trở lại, phải chấp nhận bán mình cho tư bản.
Nhưng đến lúc bị t·ai n·ạn lao động, liệt nửa người thì kẻ này vỡ mộng khi nhận quyết định trục xuất vì không đủ sức khỏe.
Khác với Đại Việt có chế độ hưu trí, phân phối việc làm cho lực lượng yếu thế, tư bản là chủ nghĩa lấy lợi ích làm đầu, không có giá trị thì sẽ bị trục xuất đi ngay.
Anh ta mới tá hỏa nhận ra dù cố gắng cày cuốc phục vụ cho sự giàu có của đế quốc Mỹ thì chờ đến khi hết giá trị lợi dụng cũng sẽ được trục xuất về nước với thân thể tàn tạ, bệnh tật, tệ nạn xã hội và đói nghèo nhằm kéo tụt sự phát triển của quốc gia quê hương ban đầu.
Anh ta điên cuồng tìm cách k·iện c·áo đòi lại công bằng nhưng vô ích.
Đơn giản vì anh ta không phải là công dân Mỹ, chẳng có bất kỳ quyền lợi nào ở đất lạ, xứ người cả nên bị đuổi thẳng cổ trở về quê hương với hai bàn tay trắng.
Tài sản trước đó ở quê nhà của anh ta cũng đã được dùng để mua “giấc mơ Mỹ” hết nên phải xin trợ cấp của chính phủ, làm tăng thêm gánh nặng chi phí an sinh xã hội.