- Ồ, đây là đất nước đáng mơ ước, đi trên đường cũng nhặt được vàng.
- Đúng, đúng, là những cục vàng to bằng nắm tay, rớt lung tung, thích nhặt là nhặt.
- Biết nước Anh không, cường quốc số một thế giới, mặt trời không bao giờ lặn.
- Mỹ giàu có là nhờ có xứ văn minh như Anh khai hóa.
- Người Mỹ, Anh cũng là dân tộc văn minh nhất thế giới, nhà cửa không cần khóa.
- Người Mỹ cực kỳ sung sướng, ngày ngày ăn sơn hào hải vị, cuộc sống tự do thoải mái.
- Không muốn đi làm sao?
- Chẳng vấn đề gì cả, sẽ có trợ cấp thất nghiệp và phúc lợi xã hội ưu việt.
- Đến đây đi, chỉ cần nộp một trăm lạng bạc, các người sẽ được tới Mỹ, sống một cuộc sống tự hào đáng mơ ước.
- Nhanh tay lên nào, nhanh tay lên!
Ở bến cảng Hải Phòng, một công ty môi giới nhập cư thuộc tập đoàn tài phiệt Mỹ Murkoff điều khiển xuất hiện và tiến hành tuyên truyền về thiên đường phương tây cho người Việt.
Họ đang trông chờ có kẻ ngốc bán nhà cửa, đất đai để lấy tiền nộp cho công ty môi giới, xin phép nhập cư Anh, Mỹ và ảo tưởng về cuộc sống an nhàn, hạnh phúc.
Cứ thành công khuyên mỗi người bán nhà cửa lên tàu thì tiền công của chúng lại dày thêm một phần bởi những nhà tư bản hào phóng nên cực kỳ nhiệt tình.
Tất nhiên, đó chỉ là canh cặn vì phần lớn tiền “môi giới nhập cư” mà các chính quyền thực dân chi trả đều vào hầu bao của tập đoàn Murkoff.
Đối tượng được tuyên truyền là tầng lớp lao động phổ thông ở Đại Việt vẫn còn chưa biết khái niệm bờ bên kia Đại Dương như thế nào.
Họ ngồi hàng hàng lớp lớp dưới khán đài, chờ đợi được tặng một ít món quà tặng “nho nhỏ” như hộp bánh, gói kẹo như mấy cô gái xinh đẹp bên ngoài hứa hẹn.
Người Việt thời này tương đối chất phác, chưa bị tư bản đ·ánh đ·ập nên chẳng hiểu nguyên tắc trên thế giới chẳng ai cho không ai cái gì cả.
Ban đầu, mục đích họ tới chỉ để nhận quà, nhưng khi những chuyên gia thuyết giảng là giáo sư, tiến sĩ, triệu phú ở nước ngoài vẽ ra viễn cảnh tươi đẹp xứ thiên đường thì lực chú ý của họ liền bị thu hút.
Khuôn mồm họ mở to, đôi mắt chữ a chữ á háo hức chờ đợi về việc đi đến thiên đường, nơi mà ăn ngủ cả ngày cũng nhặt được vàng.
Cũng không thể trách họ được, suy nghĩ đơn giản nên quá dễ b·ị b·ắt thóp bởi những con cáo già lão luyện.
Bên cạnh họ, không thiếu những “người tham dự” giống mình nhiệt tình giảng giải về sự ưu việt của phương tây.
- Ôi sướng thế, đi ra đường cũng nhặt được vàng!
- Tôi nói cho ông nghe, đứa bạn con ông hàng xóm nhưng không giống ông hàng xóm đi Mỹ về kể rằng nơi đó đẹp lắm, xịn lắm, sang lắm, xứ sở văn minh siêu tự do, siêu vĩ đại.
- Cái gì, ông không tin?
- Tới đây, để tôi cho ông xem, em tôi vừa đi có tháng đã tặng cho tôi cả cây vàng này.
- Đấy, tôi có lừa ông đâu.
- Nghe tôi, muốn thành công phải biết đầu tư.
- Cứ yên tâm, qua đó có công ty lo hết, người Mỹ nhân đạo lắm, sẽ cấp nhà, cấp tiền ăn tiêu xả láng sáng dậy sớm.
- Ông chăm chỉ một chút thì làm mấy ngày là mua nhà mua xe, lười thì cứ nằm nhà nhận trợ cấp.
- Tiền ở đâu á?
- Ai mà biết, chắc do họ giàu, có mỏ vàng nên thích làm từ thiện.
- Dù sao cứ đến Mỹ là sướng!
Với kinh nghiệm nghiên cứu lâu năm, tập đoàn Murkoff dễ dàng thông qua những “gián điệp” để kích động những người dân đứng dậy bỏ tiền đăng ký.
Thời cơ chín muồi, bọn họ liền ra hiệu một “gián điệp” đứng dậy xung phong đi lên đăng ký:
- Tôi, tôi sẽ đi!
- Bỏ ít tiền đổi lấy cơ hội làm giàu, thật sự là quá hời!
- Phải mau, không thì hết phần!
Một người trông có vẻ khá giả chạy thẳng lên đài, vừa đi vừa nói thật to cứ như thể sợ người khác không nghe thấy.
Gã cầm cả chục chục cây vàng thủ trong người mà không rõ lý do, đưa cho công ty môi giới, ký tên xoành xoạch khiến cả hội trường xôn xao.
Mười cây vàng không phải là một con số nhỏ, lớn hơn cả trăm lượng bạc nhiều lần, rất ít người có thể tùy tiện đem quẳng xuống sông, xuống biển như vậy.
Nhưng tên kia lập tức quay xuống giải thích với mọi người:
- Đừng nói là trăm lượng bạc hay mười cây vàng.
- Chỉ cần tới được Mỹ thì chút tiền đó dùng nửa ngón tay cũng kiếm được dễ dàng.
- Người ta chỉ yêu cầu các ông nộp tiền để thử thách thôi, lại còn tiếc nuối chút bạc lẻ trước cơ hội làm giàu hay sao?
- Có muốn tiền không, hãy lên tàu!
- Có muốn giàu không, hãy lên tàu!
- Có muốn gái đẹp, rượu ngon không, hãy lên tàu!
- Tất cả mọi thứ tốt đẹp nhất nơi thiên đường đều có, chỉ cần bỏ tiền lên tàu thôi.
- Hãy nhìn tôi đây, mặc vest, ăn xúc xích, gặm ba tê, uống rượu nho, cuộc sống quý tộc thượng lưu nhưng cũng chỉ ao ước được tới Mỹ.
Nhìn thấy đối phương mặc áo vest xin xò, tóc chải mượt hơn sunsilk, rất nhiều người cảm giác tin tưởng hơn nhiều.
Dù sao, tư duy quán tính của người bình thường rất dễ bị bề ngoài ảnh hưởng.
Chủ trì của công ty môi giới nhân cơ hội hét to:
- Mọi người cùng vỗ tay ủng hộ anh ấy nào!
- Bộp!
- Bộp bộp!
Những “gián điệp” cài vào nhanh chóng vỗ tay ầm ầm, người xung quanh bị ảnh hưởng bởi tâm lý đám đông cũng làm theo.
Chủ trì tiếp tục được đà lấn tới, giơ tay cao lên hô:
- Mọi người cùng hô để ủng hộ nào!
- Giấc mơ Mỹ!
- Giấc mơ Anh!
- Giấc mơ Mỹ!
- Giấc mơ Anh!
Hội trường ban đầu chỉ có vài tên gián điệp hô nhưng không khí dần dần được đẩy lên cao trào và nhiệt liệt kinh người.
Dưới áp lực và sự cuồng nhiệt của đám đông, tất cả mọi người đồng loạt giơ tay hô khẩu hiệu:
- Giấc mơ Mỹ!
- Giấc mơ Mỹ!
- Giấc mơ Mỹ!
Tiếng hô thậm chí vang xa đến cả bên ngoài, rung chuyển một vùng, khiến người dân đi đường ngoài xa kinh ngạc không biết sự kiện gì diễn ra bên trong.
Nếu một người hiện đại thấy cảnh này chắc chắn phải thốt lên:
- Vãi, bán hàng đa cấp!
Đáng tiếc, thời này không có nhiều kiến thức về thủ thuật tẩy não như vậy mà chỉ một mình tập đoàn Murkoff độc quyền.
Phía ngoài hội trường, một người đàn ông nhàn nhã hút điếu xì gà với huy hiệu con chim xanh nước biển trên cổ áo.
Đây chính là huy hiệp của tập đoàn Murkoff, một tập đoàn đa quốc gia không có tin tức công khai bên ngoài.
Người ta chỉ biết những “vua dầu mỏ” “vua đường sắt” “chúa tể truyền thông” nào đó ngoài xã hội được tung hô nhưng thực tế chỉ là con cờ trong tay Murkoff.
Với địa vị như vậy, khá là khó hiểu khi Murkoff chấp nhận số tiền “ít ỏi” phí môi giới nhập cư của các tài phiệt để làm việc này.
Nhưng nếu có người đọc được nội dung ghi chú trong cuốn sổ của gã đàn ông kia thì sẽ chẳng bất ngờ chút nào.
“Thí nghiệm sử dụng hiệu ứng đám đông thay đổi nhận thức – giai đoạn thí nghiệm thực tế đối với chủng tộc da vàng:…
Kết quả: Dưới sự cưỡng bức dư luận có định hướng của đám đông trong một phạm vi nhất định, những cá thể thông thường đều sẽ lựa chọn ngầm chấp nhận để tránh trở nên khác biệt.
Đánh giá: Hiệu quả tẩy não trong ngắn hạn rất tốt, nhưng về dài hạn thì còn phải theo dõi thêm trong phạm vi thí nghiệm lớn hơn để đánh giá khả năng kiểm soát nhận thức dài hạn.
Đề xuất: Có thể tăng cường hiệu quả kiểm soát nhận thức, tri giác bằng các loại thuốc kích thích, gây ảo giác và ảnh hưởng đến thần kinh.”