Không có thời gian nhùng nhằng, dây dưa hay dài dòng.
Toàn bộ binh lính của liên quân Anh Pháp được thúc lên chiến trường ngay trong ngày mà chẳng có lấy một chút xíu thời gian nghỉ ngơi.
Bầu trời xám xịt, khói lửa rền vang.
Trong một chút men say thuốc lá, binh lính tây dương cảm giác như xung quanh có làn khói trắng âm u đến từ sân khấu hollywood lan tràn tới từng hơi thở nhỏ nhẹ nhất.
Họ không biết có bao nhiêu người tiến lên, chỉ thấy xung quanh toàn là những kẻ giống mình cầm súng, cúi thấp đầu lao lên chiến trường giữa mưa bom bão đạn.
Ầm!
Đạn pháo nổ ngay bên cạnh, hất văng lùm đất lên khuôn mặt lạnh lẽo của một tên lính tây dương khiến gã loạng choạng bò lăn ra đất.
Tầm mắt của hắn bị đất đá cản trở chỉ có thể nhìn thấy loáng thoáng gót giày của một người khác ở bên cạnh đang khuỵu chân xuống, vươn tay về phía trước như đang muốn nắm lấy cửa thiên đường.
Đôi giầy có vết bùn chưa kịp rửa khi lội sông nhanh của hắn ta chóng rơi rụng ra mặt đất khi chủ nhân của nó ăn liên tiếp ba viên đạn lần lượt vào chân, vào ngực, vào đầu.
Mùi bít tất mười ngày chưa giặt, lên men như thể loại v·ũ k·hí s·inh h·ọc được bí mật nghiên cứu lan tỏa ra ngoài với tốc độ vượt âm.
Cụ thể vì phải chứng kiến c·ái c·hết hay ngại thể loại v·ũ k·hí s·inh h·ọc chống lại loài người kia thì chỉ có bản thân anh ta biết.
Vì quá hoảng hồn, anh ta vô tình đụng phải người khác.
- Sao vậy!
- Đứng lên đi!
- Thằng nhóc!
Bỗng có tiếng nói bên tai, cánh tay của tên lính bị xách lên một cách thô bạo, hắn ngẩng đầu lên và nhìn thấy một hàm răng trắng sáng, sạch bóng còn hơn cả ví của dân cờ bạc, bao trùm trong thân hình to lớn, cơ bắp cuồn cuộn, đen như than và mồ hôi đầm đìa.
“Đây chắc chắn là thổ dân châu phi.”
Không cần suy nghĩ, ấn tượng đầu tiên trong đầu tên lính là suy nghĩ đó.
Dù sao lính gốc phi ở trong liên quân Anh – Pháp không ít nên cũng chẳng lạ lẫm gì.
Đặc biệt là với đặc thù bắp tay cuồn cuộn còn to hơi đùi người bình thường thì chỉ có thể là xứ sở nổi tiếng với đặc điểm “cao, to, đen, hôi.”
Chỉ có điều, bản thân tên lính nhìn thấy nụ cười của đối phương có phần kỳ quái, khí lạnh chạy dọc sống lưng, thít cơ mông, gồng cơ đít theo một bản năng bất tường.
Tên lính dùng tay và chân đẩy ngược ra sau một chút tạo khoảng cách, dự đình rằng cố gắng tự mình đứng lên và tiếp tục chiến đấu mà không cần tới đối phương.
Mặc dù hướng này có v·ũ k·hí s·inh h·ọc nhưng không biết vì sao tên lính cảm thấy người đối diện còn nguy hiểm hơn.
Quả nhiên, núi cao có núi cao hơn.
Ầm!
Đột nhiên, không hề báo trước, khuôn mặt của tên lính lập tức bị nhuộm đỏ bởi dòng máu tươi vẫn còn nóng.
Mùi tanh xen lẫn với vị đất chắc chắn không phải là trải nghiệm gì tốt đẹp cho lắm nhưng tối thiểu còn dễ chịu hơn là biến thành đống thịt vụn, hòa làm một với mẹ thiên nhiên.
Gã khổng lồ đô con kia đã biến mất khỏi mắt anh ta.
Tên lính cúi đầu, nhắm mắt lại cầu nguyện trong không phẩy năm giây trước hố đạn sâu hoắm rồi vội vàng đứng dậy cầm súng bắn trả về phía chiến hào phía trước.
Bằng!
Bằng!
Bằng!
Bằng!
Xung quanh gã cũng không thiếu những người tương tự, điên cuồng nã đạn xuyên qua hàng rào dây thép gai, nhắm về phía những chiếc mũ cối màu xanh được ẩn nấp kỹ lưỡng.
Vừa bắn vừa chạy, tìm cơ hội rút ngắn tới gần hàng rào thép gai, sau đó dùng kìm sắt phá hỏng.
Còn vì sao không đi vòng qua dây thép gai?
Tất nhiên là có người đã thử trải nghiệm bãi mìn của Đại Việt và không kịp đánh giá về thái độ phục vụ nên lính tây dương đều biết đi vòng chỉ có đường c·hết.
Và cũng đừng hiểu nhầm là họ nổi giận hay có ý chí báo thù gì cho đồng đội mà ỗng lên mạnh mẽ, bạn không thể yêu cầu lính đánh thuê và quân xâm lược có thứ xa xỉ ấy.
Điều duy nhất thúc đẩy liên quân Anh – Pháp liều mạng xông lên là những nòng súng lạnh băng hối thúc ở đằng sau.
Tướng Nava không phải dân lương thiện, sẵn sàng nã súng bất kỳ kẻ nào chùn bước vì sợ hãi.
Tuy tàn bạo nhưng hiệu quả tương đối rõ ràng khi người sau ngã xuống, người trước tiến lên mãnh liệt liên miên không dừng.
Đến mức mà binh lính Đại Việt phải chửi thề:
- Mẹ kiếp!
- Sao bọn này liều mạng muốn c·hết vậy?
- Không phải nói người tây dương ít, s·ợ c·hết lắm sao?
Anh ấy vừa tiêu diệt một tên địch, uống một hớp nước nghỉ xả hơi khi tựa lưng vào chiến hào.
Dưới mông của anh là một bao cát được đặt vững chắc, an ổn làm nền.
Đỉnh đầu nằm dưới mặt đất bằng một khoảng dài nên có thể yên tâm không có đạn lạc rơi xuống.
Tất nhiên, chiến trường không có tuyệt đối, nếu đột nhiên đối phương có nữ thần may mắn hỗ trợ, ship được đạn pháo rớt thẳng xuống chiến hào thì cũng chỉ có thể chấp nhận số phận thôi.
Bên tay anh cầm một khẩu súng thuộc thế hệ LV9, một loại súng t·rường b·ắn tỉa kiểu mới được bổ sung hệ thống ngắm điểm ruồi, quang học.
Dựa vào thứ này, anh có thể tung hoành nơi chiến trường hỗn tạp và ghi thêm khá nhiều cái tên tây xa lạ vào bảng chiến công của mình.
Tiện đây nói thêm, anh thích chiến công “tây dương” hơn vì ghét hành vi xâm lược, bắt nạt kẻ yếu của chúng.
Ầm!
Lại một viên đạn bay ngang qua trên chiến hào, đáp xuống ngay sát chỗ anh lính đang ngồi.
Mặt đất rung chuyển nhẹ, đỉnh đầu phủ tro bụi từ mặt đất rơi xuống.
May mắn, nó không rơi trúng anh ấy.
Xui xẻo vì đánh nổ một thùng đựng những hộp cơm rơi rụng lả tả khắp dưới đất, lấm lem cát sạn và nước bùn.
Đây là công sức của “anh nuôi” cực khổ chuẩn bị, đảm bảo bộ đội chiến đấu không bị đói.
[Anh nuôi là cụm từ chỉ chung những chiến sĩ nấu cơm, lo việc bếp núc dưới mưa bom bão đạn của giặc thù, một công việc cực kỳ vất vả và nguy hiểm, cụm từ này thân thuộc và dân dã hơn nhiều, thể hiện tình cảm ấm áp.]
Anh bình tĩnh uống xong ca nước rồi vươn tay xuống nhặt những nắm cơm, thổi phù phù và gạt tay bớt những phần không ăn được, sau đó lặng lẽ bỏ vào miệng nhai ngon lành.
Sau đó, anh cầm súng lên tiếp tục bắn về phía kẻ địch, ngăn cản chúng x·âm p·hạm lãnh thổ của người Việt.
Ở dưới chân anh, có một tờ báo lấm lem nước ướt nhòe những hàng chữ: “Lãnh tụ làm gương thực hiện chế độ thời chiến, không ăn thịt để dành cho chiến binh ngoài tiền tuyến.”
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Sét đánh đùng đoàng xen lẫn với tiếng pháo nỗ nhập nhằng lẫn nhau khó bề phân biệt!
Đâu đó văng vẳng những tiếng la hét thúc dục:
- Nhanh!
- Đem đạn tới đây!
- Chơi c·hết tụi nó!
Giọng nói khàn khàn của một người đàn ông ở trận địa pháo Đại Việt liên tục vang lên nhưng không thấy có người mang đạn tới.
Anh ta bực bội quay lại gào thét:
- Chúng mày làm sao thế, chưa ăn cơm….
Lời còn chưa nói xong, người lính Đại Việt đã nghẹn lời trong cuống họng.
Ở sau lưng anh ta, đồng đội đều đ·ã t·ử v·ong vì bị đạn pháo kẻ địch bắn trúng.
Bởi vì tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc, khói bụi mịt mù cùng sự căng thẳng nơi chiến trường khiến người lính đã không nhận thấy thảm cảnh xung quanh.
Vô số anh em, huynh đệ đều đã phải đổ máu vì giặc c·ướp đến nhà đánh phá.
Có khẩu pháo bị nổ banh chành thành sắt vụn.
Có nơi cả tiểu đội c·hết hết không ai điều khiển.
Cũng có những người mang theo thân thể tàn tạ, băng bó đẫm máu đứng dậy chiến đấu.
Đây chính là chiến trường, nơi mà những tiếng cười tấu hài đầu chương có thể chuyển thành khúc ca bi tráng vài dòng sau đó.
Hoặc… cũng có thể là cả hai, vừa khóc vừa cười.
Anh lính pháo binh Đại Việt lấy tay che đi nước mắt chảy dọc hai gò má, nụ cười tức tưởi nổi giận đùng đùng:
- Mẹ kiếp, một lũ nói láo, đã bảo cùng nhau trở về mà lại lừa tao.
- Chờ đấy, để tao bắn sạch lũ giặc tây này rồi về cười vào mặt tụi mày.
Dù chỉ còn một mình, anh vẫn kiên trì khởi động pháo chiến đấu tới cùng.
Viên đạn gầm thét bay về phía kẻ địch, lá cờ đỏ sao vàng thấm đẫm máu tươi sau lưng anh lính lung lay trước gió nhưng kiên cường không gục ngã.
Đến tận lúc trời tối, khi mà liên quân Anh Pháp không thể chịu nổi tổn thất, buộc lòng phải tạm rút lui thì lá cờ vẫn còn đó.
Chỉ là anh lính đã không còn nữa, đi về tụ họp với đồng đội của mình rồi.