Những suy nghĩ tiêu cực lan rộng trong đầu đám người mà đáng lý Sing nên gọi là “đồng đội.”
Thậm chí thể hiện rõ vẻ ghen ghét, khó chịu ngoài mặt.
Đối với những hành vi này, tên sĩ quan chỉ huy người Pháp chỉ có thể làm ngơ, giả vờ không biết.
Mà cho dù có “buộc phải biết” cũng chỉ tượng trưng trách cứ vài câu nếu binh sĩ dưới quyền làm quá đáng.
Tất cả bởi vì q·uân đ·ội Pháp được huy động từ nhiều nguồn binh lính khác nhau, đa văn hóa, đa chủng tộc, đa ngôn ngữ nên phân chia giai cấp và kỳ thị chủng tộc cực nặng.
Cho dù đã có nhiều lệnh cấm từ cấp trên nhưng những hành vi như vậy vẫn cứ tiếp tục diễn ra.
Đặc biệt là khi tinh thần kỳ thị chủng tộc tăng cao ở châu âu cùng sự bành trướng của chủ nghĩa da trắng thượng đẳng.
Hàng loạt các cuộc t·hảm s·át chủng tộc diễn ra từ châu mỹ, châu phi, châu á của các nước đế quốc dẫn tới hầu hết người tây dương đều phổ biến cảm thấy kỳ thị chủng tộc là chuyện rất bình thường.
Dù sao, họ cũng cần một lý do để có thể yên tâm đồ sát dân bản xứ mà không sợ lương tâm cắn rứt.
Dưới hệ tư tưởng như vậy, ngay cả dân bản xứ cũng phải chịu đựng, quen thuộc với sự phân biệt đối xử này chứ đừng nói đến bản thân sĩ quan da trắng được hưởng mọi quyền lợi ưu việt.
Tên lính Pháp gốc Ấn Độ không thèm đếm xỉa đến những biểu hiện “nhân ái” của các “đồng đội”.
Ở trong mắt hắn ta, chỉ cần kiếm được tiền ăn chơi là được, dù sao làm gì có ai muốn cống hiến hết mình cho đế quốc thực dân nô dịch dân tộc, quê hương của mình.
Sing nhận định rất rõ bản thân chỉ là một tên lính chư hầu, lính thuộc địa hạ tiện nhất, còn thua cả lính đánh thuê.
Hắn từ từ tiến đến chỗ Dung một cách cẩn thận vì “đồng đội” không ai yểm trở cho hắn ta.
Dù sao Sing cũng là chiến binh lâu năm chứ không phải gà mờ tập chơi, không thiếu trường hợp chủ quan bị đối thủ giả c·hết g·iết ngược.
Chỉ đến khi nhìn thấy khẩu súng của dung nằm rơi rụng dưới đất thì mới vội vàng hớn hở lao tới.
Thông thường, người lính chỉ buông súng khi đ·ã c·hết.
Quả nhiên, Hắn ta thấy Dung gục đầu, ngồi tựa vào gốc cây, trên tay còn bồng đứa bé.
Tên lính gốc Ấn cúi người xuống vươn tay ra, dự định xem thử khuôn mặt cô gái này thế nào.
Nếu xinh đẹp, còn có thể cảm thán: “xinh thế này mà c·hết, thật là phí”.
Đột nhiên!
Phập!
Nhanh, chuẩn, hung ác, nắm đấm của Dung với một con dao nhỏ kẹp giữa hai ngón tay đâm thẳng về phía cổ tên giặc.
Hắn bị đục một lỗ to ngay giữa cổ, ú ớ không nói nên, đau đớn choáng váng xâm chiếm trí não, từ từ ngã gục xuống đất.
Tận dụng khoảng thời gian này, Dung mượn nhờ thân hình của tên lính Ấn Độ tạo góc khuất để chạy nhanh vào trong các lùm cây.
Đồng đội của tên lính Ấn Độ không hề chú ý, dẫn tới đến tận lúc hắn c·hết, ngã rầm xuống đất cũng chưa có ai biết chuyện gì xảy ra.
Bịch!
Tiếng vật nặng ngã xuống bãi đất trống làm những người khác giật nảy mình.
- Cái quái gì thế?
- Là chỗ thằng Sing.
- Khoan, thằng Sing sao vậy?
- Nó gục rồi!
- Có người bắn lén sao?
- Ở đâu?
Đám giặc còn lại thần hồn nát thần tính, liếc nhìn dáo dác xung quanh sợ có ai đó phục kích.
Mồ hôi lạnh chảy ra, bọn họ tới đây để kiếm tiền, không muốn m·ất m·ạng vô nghĩa.
Đáng lý phải có người tiến tới xem xét v·ết t·hương của tên Sing để dò xét tình hình, mang xác về.
Chỉ cần phát hiện Sing bị c·hết vì dao thì có thể nhận định chính xác tình thế hơn.
Tuy nhiên, phần vì chủ quan, phần vì không muốn mạo hiểm để đưa xác một tên mọi thổ dân nên chỉ huy người Pháp vội vàng ra lệnh:
- Có phục kích!
- Chúng ta đã bị bao vây.
- Mau rút lui!
Mặc dù không nghe thấy bất kỳ tiếng súng nào, binh lính tây dương với thành phần hỗn tạp lậu tức cho rằng đây là quân địch bao vây, tiễu trừ với số lượng lớn.
Dù sao cũng chỉ đánh trận vì tiền lương, ai điên khùng gì liều mạng.
Tên đội trưởng thấy binh lính đòi rút, những người khác không có lý do phản đối, cuối cùng cũng phải đồng ý kéo nhau rút khỏi chốn rừng rậm âm u.
Tất nhiên, họ phải thống nhất khẩu cung là “giao tranh ác liệt, bất đắc dĩ quân địch quá đông nên phải rút lui”.
Chúng không thể báo cáo với cấp trên rằng vì s·ợ c·hết nên chưa thấy gì đã xách đít bỏ chạy.
Trên thực tế, bọn họ chạy trốn chỉ bởi một người phụ nữ yếu đuối đang b·ị t·hương.
Lại nói về phía Dung.
Lúc này cô đang tìm đường trở về chiến khu với v·ết t·hương trên khóe mắt.
Viên đạn của Sing đã suýt nữa g·iết c·hết Dung.
May mắn, nó đã bị chệch một chút nên Dung chỉ tạm thời mất đi tầm nhìn mắt trái.
Với sự thông minh lanh lợi vốn có, Dung lợi dụng con dao nhỏ vốn dùng để “chăm chút” nhan sắc g·iết ngược Sing và bỏ trốn.
Sau nhiều phút di chuyển vòng vèo cắt đuôi, cuối cùng cô cũng nhìn thấy một ký hiệu của lính du kích nên dừng lại đọc khẩu hiệu:
- Thao trường đổ mồ hôi!
Phía bụi cây xa xa xuất hiện tiếng đáp lại:
- Chiến trường bớt đổ máu!
Ngay sau đó, những bẫy rập với cái lưới to đùng được cất đi.
Lính du kích ẩn núp bước ra ngoài chào hỏi:
- Mật khẩu chính xác!
- Chào đồng chí!
- Đề nghị đồng chí báo cáo tên, số hiệu, đơn vị.
Đây là thủ thuật nhằm đảm bảo an ninh của các chiến khu du kích nên Dung rất bình tĩnh hoàn thành thủ tục.
Dù sao cũng là c·hiến t·ranh, bất cứ lúc nào cũng có thể tồn tại gián điệp, quân giặc.
Thà bắt nhầm vài người còn hơn để giặc xâm nhập, p·há h·oại từ bên trong.
Sau khi xác định thân phận, Dung dò hỏi về những người đồng đội của mình.
Trước đó, vì bị giặc pháp truy quét, họ buộc phải phân tán ra thành nhiều hướng để chạy thoát.
May mắn tất cả đều an toàn trở về chiến khu.
Trở về nơi ở, cô nhận thấy có sự rốt ráo khác thường trên khắp chiến khu.
Mọi người đều tích cực huấn luyện bằng đạn thật, các hộp v·ũ k·hí liên tục được vận chuyển ra ngoài.
Những người đồng đội của cô thể hiện thái độ rất sốt sắng, sau khi cẩn thận chăm sóc v·ết t·hương của cô cũng chạy đi tập bắn súng và ném lựu đạn.
Tất cả bởi vì Pháp đang muốn tổ chức tổng tiến công vào đông Đại Nam.
Trung tâm chỉ huy Pháp.
Lúc này, Nava đang dùng nắm đấm gõ đầu cho bớt cảm giác tăng xông não tràn lan từng tế bào.
Bởi vì tổng bộ ở Pháp vừa đưa ra tối hậu thư yêu cầu Nava phải giải quyết nhanh q·uân đ·ội Đại Việt để chứng minh sức mạnh của q·uân đ·ội Pháp.
Nava không thể ức chế được dục vọng khẩu nghiệp của mình.
Trong lúc ông ta đang còn phân vân không biết nên xin thêm bao nhiêu chi viện thì bản thổ đáp lại rằng: “éo, chỉ có thế thôi, làm được thì làm!”
Ở bên cạnh Nava, phó chỉ huy thở dài giải thích:
- Mẫu quốc cũng đang chịu rất nhiều áp lực.
- Nhiều tờ báo đăng tin về sức mạnh quân sự Đại Việt, nói rằng người Việt là lục quân mạnh nhất thế giới.
- Đại Nam lại không phải bản thổ Pháp, nhiều người Pháp cho rằng nên duy trì hòa bình và công nhận Đại Việt là cường quốc tương đương, cùng nhau ăn chia.
- Nếu không phải tư tưởng da trắng thượng đẳng hỗ trợ thì có khi thứ ngài nhận được là lệnh rút quân.