Biến Thiên 2 - Đế Quốc Nhà Trần Chinh Phục Thế Giới

Chương 244: Gặp Trịnh Uyên



Chương 244: Gặp Trịnh Uyên

Hôm nay, nhà hát kịch thủ đô Định Long đang có buổi công diễn vở kịch mang tên đi dưới trời âm u.

Nội dung vở kịch nói về một cô gái người dân tộc thiểu số miền núi tên Pi quyết tâm cố gắng phấn đấu học tập để đổi đời.

Đối mặt với rào cản từ gia đình cổ hủ và chàng thiếu gia trong bản tên Lược o ép đòi cưới trừ nợ, Pi lựa chọn con đường tự mình phấn đấu thay vì lươn lẹo l·ừa t·iền, giả vờ làm n·ạn n·hân.

Pi tranh thủ thời gian rảnh hái thuốc quý, mang xuống thành phố tìm tiệm thuốc bán đổi lấy tiền tích lũy học phí và xăng xe, sau đó để lại bức thư rồi gói gém đồ đạc ngay trong đêm.

Khi tới thành phố, Pi phải đối mặt với xã hội có nhiều cấm đoán.

Nhà thuốc không nhận Pi vì cô là nữ, cô chỉ có thể lựa chọn làm chân chạy vặt mưu sinh và tìm cơ hội khác.

Bad boy Thái thấy Pi thân gái một mình, nhiều lần dụ dỗ với những lời đường mạt nhưng may vì Pi đủ tỉnh táo để biết mình là ai nên thành công tránh né.

Trong một lần tình cờ, Pi thông qua tài năng phân biệt thuốc của mình, giúp một ông chú là chủ tiệm thuốc thoát được phi vụ buôn bán hàng già.

Ông chú nửa mến tài, nửa cảm ơn nhận Pi làm con gái nuôi, truyền thụ nghề làm thuốc gia truyền và giới thiệu cho học viện y học cổ truyền.

Trong quá trình học tập, Pi luôn cố gắng nỗ lực tìm tòi tri thức chứ không sa đà vào mấy trò yêu đương nhăng nhít tiểu tam và bố đường của bạn bè xuất thân con nhà quý tộc trên lớp.

Cô dựa vào sự chăm chỉ của mình, dần dần trở thành một thầy thuốc giỏi nổi tiếng, mang danh nữ bồ tát, nữ thần y, được nhiều người tin tưởng, dùng năng lực để đánh vỡ định kiến thay vì kể lể bản thân thiệt thòi thế nào.

Đúng lúc này, bỗng thiếu gia Lược từ trên bản xuống tìm Pi, Pi phát hiện Lược hiện tại đang khó khăn, khốn đốn nên gom tiền trả nợ và giúp đỡ Lược có cuộc sống mới, từ đây, Lược không còn làm phiền đến Pi nữa mà đi tìm hạnh phúc mới bên bà chủ tiệm may mặc.

Pi cũng thông qua Lược, biết bố mẹ đang ốm nên tranh thủ trở về thăm nom và giúp đỡ người nhà cải thiện cuộc sống.

Đang lúc mọi thứ tưởng chừng như tốt đẹp thì Quang, con trai chủ tiệm thuốc tốt bụng nhảy về chỉ trích Pi và đòi quyền thừa kế hiệu thuốc.

Pi lựa chọn tự mình ra ngoài mở tiệm thuốc riêng, trải qua nhiều sóng gió thăng trầm, vài chục năm sau, cô trở lại và giúp đỡ Quang nay đã sạt nghiệp vì thói ăn chơi, cờ bạc để trả ơn ông chủ hiệu thuốc tốt bụng.

Cả vở kịch đều xoay quanh hình tượng về một nhân vật nữ kiên trì phấn đấu, dựa vào tri thức để thu được sự tôn trọng của người khác và thay đổi vận mệnh bản thân.

Bộp!

Bộp bộp!



Tiếng vỗ tay như sấm dậy trên khán đài, cảm xúc của tất cả mọi người đều như nổ tung trước lịch sử phấn đấu tràn đầy nỗ lực của nữ chính.

- Thật là một cô gái tuyệt vời!

- Người con có hiếu, biết ơn, luôn giữ một trái tim thánh thiện giữa cuộc đời nghiệt ngã!

- Cô ấy thành công vì cô ấy xứng đáng.

- Tính ra phụ nữ cũng có nhiều người giỏi và chịu nhiều thiệt thòi.

- Ừ, qua đây mới thấy luật bình đẳng giới của lãnh tụ là chính xác.

Giữa những tiếng ca tụng xung quanh, một cô gái trầm mặc không nói một lời trong phòng vip riêng biệt.

Nhà hát kịch có một phòng vip đặc thù không mở ra cho người ngoài mà chỉ thân phận đặc biệt mới được sử dụng.

Ví dụ như Trần Tí, lãnh tụ của Đại Việt nên được tính là “thân phận đặc biệt”.

Còn cô gái ngồi ở phía đối diện không phải ai khác ngoài Trịnh Uyên, cô nàng mưu mô bị giam nhốt đã lâu.

- Thế nào, Trịnh Uyên, cô cảm thấy nhân vật Pi đủ tốt chứ?

Trịnh Uyên hôm nay mặc một bộ áo dài nhẹ nhàng, cử chỉ nhu mì, hiền thục hết sức, giọng nói rất êm, có vẻ như Trịnh Uyên đã thật sự sửa đổi bản thân.

- Vâng, cô ấy rất tốt bụng, nỗ lực phấn đấu, dù đối mặt khó khăn cũng không từ bỏ ánh mặt trời trong lòng.

Đây là một câu trả lời bình thường bởi vì nhân vật Pi quả thật là hóa thân của quá trình phấn đấu chính diện, tiền bạc phân minh ái tình dứt khoát, không giả vờ giả vịt tìm kiếm lý do để làm ra những hành vi đáng xấu hổ.

Nhưng chỉ bình thường với người khác.

Đối với Trịnh Uyên trong quá khứ thì nhân vật Pi quá kém, đáng lý phải lợi dụng tình cảm của Lược để lấy tiền ăn chơi tiêu xài.

Khi xuống phố thì nên ỡm ờ cặp kè với Thái, lợi dụng nhan sắc để đổi lấy sự giúp đỡ ban đầu.



Đặc biệt là lãng phí thời gian học tập trong khi không chịu nỗ lực kết bạn với các bé đường, thông qua họ để đặt chân vào giới thượng lưu, quả thực lãng phí.

Đối với Trịnh Uyên trong quá khứ, Pi là một con ngu.

Nhưng giờ đây, Uyên lại nói khác, chẳng lẽ đã đổi tính sao?

Trần tí đang cần thăm dò Trịnh Uyên để biết đường lên kế hoạch nên cố ý thử:

- Thật sao?

- Đây là kịch bản của Mai Anh, người trước kia chỉ là cái bóng theo đuôi của cô.

- Cô cam tâm sao?

Nghe nhắc tới Mai Anh, bàn tay của Trịnh Uyên hơi siết chặt một chút nhưng sau đó dãn ra ngay lập tức.

Cô cố thở dài buồn bã:

- Có hơi thất vọng một chút.

- Nhưng cảm thấy tất cả âu cũng là ý trời.

- Em ấy quả thật đã tiến bộ rất nhiều, xứng đáng được thành công.

Trần Tí hơi liếc mắt.

Thật lòng thì bản thân anh cũng không biết Trịnh Uyên đang diễn trò hay nói thật.

Dù sao thì phụ nữ được ông trời ban cho thiên phú lừa gạt quá xuất sắc.

Mà Trịnh Uyên lại là bậc thầy của những bậc thầy trong âm mưu, lừa gạt.

Nên Trần Tí muốn thử mạnh tay một chút nữa là bằng vũ lực.

Anh đột nhiên vỗ bàn:

- Hừ, cô tưởng lừa được tôi mà dễ à?



- Xem ra cô vẫn coi tôi như mấy thằng đần nhỉ?

- Tôi đã nói, tôi không thích có rắn độc ở bên mình.

- Người đâu, mang đi xử lý!

Trần Tí vỗ tay ra lệnh cho binh lính làm việc, nhẹ nhàng giống như xử lý một con muỗi khiến trái tim của Trịnh Uyên muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Nhìn thấy binh lính mang theo súng ống tới gần, Trịnh Uyên hốt hoảng quỳ xuống:

- Lãnh tụ, tôi biết sai rồi, tôi đã hối cả để làm tại từ đầu, xin ngài hãy tin tôi.

- Tôi xin thề với trời, thật sự không hề có một lời gian dối nào.

- Bây giờ tôi chỉ muốn sống như một người phụ nữ bình thường thôi, không còn tham vọng như ngày xưa nữa.

- Phải mất đi rồi tôi mới nhận ra rằng phụ nữ cuối cùng cũng chỉ cần một cuộc sống yên bình mà thôi.

- Cầu xin ngài, hãy cho tôi cơ hội được làm một người phụ nữ, được lấy chồng, sinh con như bao nhiêu người bình thường khác.

Vừa nói, cô ta vừa khóc nấc từng cơn, nước mắt chảy dài trên má, giọng nói chân thành khẩn thiết.

- Làm ơn!

- Làm ơn đi mà!

Hai tay chắp lại, đôi mắt của Trịnh Uyên lộ ra vẻ cầu xin, yếu đuối bất lực đến cùng cực, tròng mắt đỏ hoe không còn sự âm hiểm xảo trá ngày nào.

Mỗi lời nói, mỗi cái nháy mắt đều đang thể hiện rằng cô ấy thật sự đã thay đổi.

“Chắc mình đa nghi quá rồi!”

Trần Tí nghĩ thầm trong lòng, chắc vì bị ảnh hưởng bởi tin tức về nữ quyền độc hại nên hơi căng thẳng.

Ngay lúc anh đang định ra lệnh cho binh lính dừng lại thì trợ lý Hồng nhắc nhở trong đầu:

- Từ từ đã!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.