Biến Thiên 2 - Đế Quốc Nhà Trần Chinh Phục Thế Giới

Chương 245: Hoạch định toàn cầu.



Chương 245: Hoạch định toàn cầu.

Nhìn thấy Trần Tí không hủy mệnh lệnh, binh lính lạnh lùng bắt trói Trịnh Uyên ra, dù đáy mắt có một chút cảm xúc tội nghiệp nhưng làm cận vệ thì mệnh lệnh lãnh tụ là cao nhất.

Trần Tí rút súng ra, nạp đạn crốp, nhắm thẳng vào đầu Trịnh Uyên.

Ngón tay để sẵn vào cò súng, giọng nói lạnh lùng:

- Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, tôi cho cơ hội lần cuối, có chịu nói thật không?

- Một!

- Lãnh tụ, tôi thề có chúa, thật sự đã hoàn lương!

- Hai!

- Thôi, ngài muốn nghĩ thế nào cũng được, đằng nào cũng thế.

- Ba!

Ngay khi Trần Tí định cất súng đi và nói rằng tất cả chỉ là bài test thì, một giọng cười đầy giận dữ chất chứa hận thù vang lên:

- Ha ha ha!

- Tôi thua rồi, thật không ngờ lại có người đàn ông sắt đá đến như vậy.

- Được rồi, tôi thừa nhận, tôi chưa bao giờ từ bỏ tham vọng và dã tâm của mình.

- Chỉ tiếc không thể dùng tấm thân này g·iết sạch đàn ông trên đời.

Lúc này, khuôn mặt của Trịnh Uyên trở nên điên cuồng, đồng tử phóng to ra, miệng cười ngoác đến sát mang tai trông có phần kinh dị.

Ngay cả hai anh lính cận vệ vừa mới nảy sinh cảm giác tội nghiệp cũng bị làm cho sợ đến ngơ ngác vì khả năng lật mặt còn hơn bánh tráng của Trịnh Uyên.

Trần Tí mặt ngoài thì chững chạc, vững vàng cứ như thể đã dự đoán hết tất cả nhưng trong lòng kiểu sấm động nam vang, mưa tràn đất bắc.



“Vãi thật, súng kề sát đầu vẫn có thể diễn kịch.”

“Quả nhiên, không nên xem thường khả năng diễn kịch thiên bẩm của phụ nữ.”

Trên thực tế, Trần Tí đã bị lừa, phải nhờ trợ lý Hồng thông qua hệ thống phân tích mới tiếp tục bài test và khám phá suy nghĩ thật trong lòng Trịnh Uyên.

Nếu không, tất cả đã bị Trịnh Uyên qua mặt.

Tất nhiên, Trần Tí không có ngu mà thừa nhận “hắc lịch sử”.

- Hừ, chịu nhận rồi sao?

- Tưởng thế nào, hóa ra cũng chỉ có vậy.

Trịnh Uyên lạnh lùng đẩy cận vệ ra trở về chỗ ngồi cũ, Trần Tí không cản trở, để mặc cho cô sửa sang, rũ bỏ hoàn toàn lớp ngụy trang nhu mì, hiền thục.

- Bởi vì cậu nắm trong tay súng ống và q·uân đ·ội thôi!

- Cầm súng dí đầu, lấy dao kề cổ thì ai mà chơi cho lại.

- Nếu cậu là người bình thường giống tôi, tôi có tới hàng tỷ cách để chơi c·hết cậu.

Giờ đây, Trịnh Uyên đã nghĩ rằng bản thân sớm muộn cũng c·hết nên không còn kiêng dè trước mặt Trần Tí, nói thẳng những lời ngông cuồng.

Nhưng quả thật cô ta ngông cuồng là có cơ sở.

Hai anh lính cận vệ xấu hổ muốn đập đầu t·ự s·át, họ không ngờ lại bị qua mặt để nảy sinh lòng đồng cảm dễ dàng như vậy.

Quả thực, nếu như Trần Tí là người bình thường thì rất khó nói kết quả sẽ như thế nào.

Ngay cả nữ minh tinh từng lợi dụng thân phận phụ nữ để đánh lừa cả nước mỹ, truyền thông, tòa án, viện kiểm sát, bồi thẩm đoàn để vu oan cho “thuyền trưởng” nào đó nếu so với Trịnh Uyên cũng chỉ như gà công nghiệp.

Nhưng Trần Tí lại cảm thấy vui mừng.



Đúng vậy, Trịnh Uyên càng lợi hại, càng phù hợp để thả sang bên kia đại dương.

- Trịnh Uyên, cô có muốn được sống “tự do” ở xứ sở “ siêu tự do” bên kia đại dương không?

- Tôi có thể gửi cô sang đó học tập, làm việc trong lĩnh vực điện ảnh, nghệ thuật, giải trí, truyền thông.

Đột nhiên, Trần Tí đưa ra một lời đề nghị khiến Trịnh Uyên nổi lên lòng nghi ngờ.

- Tại sao?

- Cậu chấp nhận để một kẻ nguy hiểm như tôi được tự do?

Ngẫm nghĩ một hồi, Trịnh Uyên đặt ra câu hỏi trong đầu.

Đây là vấn đề của tầm nhìn vĩ mô.

Cho dù Trịnh Uyên có nghĩ nát óc cũng không thể tưởng tượng ra cái viễn cảnh tư tưởng độc hại của cô có thể khiến những nước khác d·iệt c·hủng, vong quốc.

Cũng giống như Liên Xô trước khi nhập khẩu tư tưởng của phương tây cũng chẳng thể ngờ sẽ bị nó đánh sập toàn bộ đất nước mà không tốn một viên đạn.

[Nhiều người nhầm lẫn Liên Xô tới tận lúc sụp đổ mới bị “diễn biến hòa bình” và cách mạng màu”.

Nhưng đúng theo lịch sử thì ngay từ lúc Khrushchyov lên nắm quyền năm 1953 sau khi Stalin mất thì vị lãnh đạo này đã ngay lập tức nhập khẩu một loạt tư tưởng tự do của phương tây về Liên Xô, hạ bệ cố lãnh đạo Stalin để lấy lòng tầng lớp tư sản trong Liên Xô, thực hiện chiến dịch bài trừ các nước xã hội chủ nghĩa khác như Trung Quốc để lấy lòng phương tây.

Chính sự sùng bái phương tây của lãnh đạo tối cao Liên Xô đã tạo điều kiện cho mầm mống cách mạng màu lan rộng, làm suy yếu và lật đổ Liên Xô sau khi Gorbachev (lãnh đạo Liên Xô được nhận giải thưởng nobel vì cống hiến cho nước Mỹ, ) tự ý quyết định giải tán Liên Xô để đầu hàng phương tây (không thông qua ý kiến của người dân Liên Xô vì người dân Liên Xô phản đối quyết định này) đây cũng có thể xem là điểm yếu của nước Xã Hội Chủ Nghĩa vì một khi lãnh đạo bị tẩy não thì coi như xong.

Và trước khi Khrushchyov nhập khẩu tư tưởng phương tây về thì không ai, kể cả các nước phương tây lại nghĩ rằng chỉ vài cái tư tưởng dở hơi nửa mùa lại có thể đánh sập siêu cường mà tất cả đế quốc cộng lại đều không thể làm gì được.

(Một lãnh đạo Liên Xô vì giải thưởng Nobel mà hủy diệt Liên Xô và đầu hàng, bắt người dân phải trải qua mười năm chảy máu GDP âm, trong khi đó cụ Lê Đức Thọ từ chối giải Nobel vì đất nước Việt Nam, thế mới thấy các cụ ngày xưa yêu nước đến mức nào, khóc T_T)]

Suy nghĩ xoay chuyển rất nhiều trong đầu nhưng ngoài mặt Trần Tí không nói tiếng nào.

Anh quyết định sẽ không để Trịnh Uyên biết mục đích thực sự của mình.



- Tất nhiên là vì… tiền và tình báo.

- Tôi sẽ cho phép cô sang nước ngoài, trợ giúp cô lập nghiệp nhưng với điều kiện cô phải kiếm được tiền và thu thập tình báo cho tổ quốc.

- Còn sự nguy hiểm của cô?

- Nói thật, ở trong mắt tôi thì nó giống như một trò đùa.

- Nếu mà sợ cô thì tôi còn làm lãnh đạo gì nữa, về quê chăn gà cho rồi.

- Nhưng cũng đừng nghĩ là tôi sẽ tốt với cô.

- Một khi cô hết giá trị lợi dùng thì…

Trần Tí không nói rõ nhưng để uy h·iếp là đủ rồi.

Và chính sự uy h·iếp này lại khiến Trịnh Uyên an tâm.

Cô không sợ bị lợi dụng, cô chỉ sợ mình không có giá trị để bị lợi dụng:

- Được, tôi đồng ý!

- Miễn sau này “ngài đây” đừng hối hận là được.

Trịnh Uyên quả quyết chấp nhận dù vẫn còn cố thể hiện sự nguy hiểm của bản thân.

Rõ ràng, ở tình thế của cô hiện tại thì chỉ cần sống thêm một giây đã là có lãi.

Còn vụ tình báo và tiền bạc, cô chưa nghĩ nhiều đến thế, thứ cô cần là còn sống và tự do cái đã.

Trần Tí nhẹ nhàng thở ra, uy h·iếp tiềm tàng đến từ bên kia đại dương đã coi như xong.

Hiện tại, chỉ cần chiến trường Đại Nam ổn định nữa là hoạch định toàn cầu trong tương lai sắp tới của Trần Tí coi như hoàn thành.

Và điều này thì phải xem cuộc giao chiến tại Luông Pha Bang, chốn rừng thiêng nước độc nằm giữa tây và đông Đại Nam.

Kể từ nửa tháng trước, nơi đây đã xuất hiện hàng chục pha giao chiến nhỏ lẻ của các lượng lượng thân tây dương và bộ đội Đại Việt.

Mặc dù có lợi thế áp đảo về quân số và v·ũ k·hí nhưng các anh lính Đại Việt đều nghiêm túc thực hiện mệnh lệnh từ trung ương, cố thủ tại chỗ và xây dựng chiến hào, chuẩn bị chào đón những anh bạn ngoại quốc tới đây bằng những tràng súng đạn nồng nhiệt nhất.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.