Đây đều là những thông tin mà Trần Tí có được từ tài liệu ở thời hiện đại.
Trần Tí không bị tẩy não bởi truyền thông bẩn nên ban đầu cực độ khó hiểu vì sao đạo diễn, biên kịch thời hiện đại tìm mọi cách bào chữa cho tiểu tam, n·goại t·ình, bé đường thành người bị hại và tung hô lên tận mây xanh.
Nhưng sau khi hiểu rõ lý thuyết quyền chi tiêu và nữ quyền độc hại thì anh biết đây là phân biệt đối xử về giới trong lĩnh vực điện ảnh.
Mục đích của nó nhằm thu hút những người phụ nữ bắt người yêu mình bỏ tiền tới xem phim, tận hưởng cảm giác thoải mái của nữ quyền độc hại đem lại khi phụ nữ n·goại t·ình là chính nghĩa, công khai áp đặt tiêu chuẩn kép lên toàn xã hội.
Đáng buồn ở chỗ, cuối cùng tiền đều vào hết trong túi của tài phiệt, tư bản, đạo diễn vốn là những gã đàn ông biết cách đục khoét vào điểm yếu tâm hồn của phụ nữ.
Họ chỉ bán ra những cái bánh vẽ ngọt ngào trên phim ảnh chứ không hề thay đổi điều gì ở thực tế, giống hệt cách mà diễn biến hòa bình, cách mạng màu hoạt động.
[Các bạn có thể search tên đạo diễn và chủ hãng, đảm bảo hầu hết đều là đàn ông và chắc chắn chẳng ai trong số họ chấp nhận vợ mình n·goại t·ình có bầu với người khác như phim họ làm.]
Trần Tí thở dài.
Bản thân làm đàn ông nhưng anh cũng không thể chối bỏ sự thật kẻ thủ ác đứng đằng sau cũng là giới tài phiệt, quý tộc do đàn ông cầm quyền.
- Vậy em sẽ đi tới gặp Trịnh Uyên, đã có những tài phiệt hỗ trợ thúc đẩy thì tư tưởng của Trịnh Uyên sẽ sớm nở rộ tại bên kia đại tây dương.
Trần Tí hít sâu một hơi, đội mũ đi ra ngoài, xuất hành đi tới một rạp hát mới mở.
Người không vì mình, trời tru đất diệt.
Vì vị trí địa lý, hiện tại Đại Việt không thể can thiệp quân sự vào châu âu và châu mỹ nhưng có thể xuất khẩu nữ quyền độc hại sang những quốc gia khác để đẩy nhanh tiến độ tự hủy của họ.
Người khác xuất khẩu “tự do” để p·há h·oại thì mình cũng có quyền xuất khẩu những tư tưởng dị hợm tương tự.
Phố xá đông đúc người người qua lại mà không ai biết được thời điểm này về sau sẽ được coi là nơi bắt đầu làn sóng tẩy não kinh khủng nhất thế giới.
Đại Việt đã thay đổi rất nhiều so với trước.
Dòng người tấp nập ổn ào náo nhiệt.
Sạp báo bên đường xuất hiện cảnh những ông lão vuốt râu, bắt chéo chân bên lề đường thăm thú tình hình thời sự trong và ngoài nước.
- Mẹ kiếp, đám giặc tây dương lại đổ bộ lên Đại Nam.
- Bọn nó quyết tâm muốn xâm lược nước ta đây mà.
Thình lình ở trang nhất tờ báo, một bức ảnh đen trắng về cảnh liên quân Anh Pháp đổ bộ Tây Đại Nam thu hút sự chú ý của các bô lão.
Phía đối diện, một đứa nhỏ phụ mẹ bán hàng cầm khay đựng bánh bao nóng hổi mới ra lò sang sạp báo cho các bô lão.
Mẹ của cậu thì vẫn miệt mài gói bánh bao cho những học sinh lên đường đi học vào buổi sáng.
Nghe nói đây là hệ thống giáo dục mới của Đại Việt nhằm tăng cường tri thức, trình độ cho toàn dân.
Trường học nằm ở cuối phố, đối diện với tòa trụ sở hành chính đang bị dán bởi những băng rôn phản đối luật bình đẳng giới:
- Phụ nữ nên ở nhà!
- Phụ nữ đi bầu cử là một trò hề!
- Phản đối…
Đây là chuyện mà Trần Tí đã đoán trước, thứ gì mới xuất hiện đều dẫn tới sự phản kháng ngược lại của phe đối lập.
- Thật là sự khác biệt thời đại quá lớn.
- Hiện tại, chỉ đòi lại quyền bầu cử và quyền được đi học của phụ nữ đã vấp phải nhiều phản đối dữ dội.
- Ai mà ngờ sau này nữ quyền độc hại núp bóng nữ quyền bình đẳng sẽ đòi quyền cao hơn luật pháp, đè đầu cưỡi cổ người khác.
Trần Tí ngồi trên chiếc xe hơi đời đầu, đôi mắt dõi theo hai bên đường mà lòng ngổn ngang cảm xúc.
Đối với sự phản đối của một số thành phần thủ cựu về bình đẳng giới, Trần Tí đã có kế hoạch tuyên truyền xoa dịu xã hội nên không vấn đề gì.
Chỉ có nữ quyền độc hại là vấn đề nan giải, một khi để lộng hành thành một làn sóng độc hại thì quá khó để đảo ngược.
Bởi vì nữ quyền độc hại sẽ đánh thẳng vào túi tiền, công việc của những người chống lại nó.
Không chỉ đơn thuần dán vài băng rôn, nữ quyền độc hại còn hạ bệ những bộ phim, sản phẩm truyền thông không đi theo con đường nữ quyền.
Vì sao hollywood cố chấp nhét nữ quyền vào từng bộ phim?
Vì sao tất cả những bị phim ăn khách hầu hết phải có nhân vật nữ vì “bất đắc dĩ” n·goại t·ình, trở thành tiểu tam, single mom, cuối đời sống hạnh phúc?
Bởi vì ai đi ngược lại xu hướng đấy đều bị trù dập đến tận đáy xã hội với phòng bán vé bằng zero.
Minh tinh, đạo diễn, biên kịch, streamer, tiktoker… đều bị cưỡng chế phải phát tán nữ quyền vì cơm áo gạo tiền.
(Đơn cử thực tế, streamer ba con cừu, dù thực tế vẫn tòm tem với gái nhưng lên stream phải giả vờ sợ vợ trước truyền thông để làm giàu, một khi để lộ ra thì toàn bộ sự nghiệp bị hủy hoại trong giây lát.)
Không chỉ nữ, ngay cả những người đàn ông ủy mị bị ma trận truyền thông bao vây, tẩy não cũng sẽ trở thành công cụ của nữ quyền độc hại.
Vậy nên một khi dám thách thức nữ quyền độc hại thì sẽ bị bao vây, tiêu diệt cả về ý thức và vật chất.
[Các bạn có thể tra google về những bộ phim ăn khách nhất, minh tinh, người nổi tiếng là nam đều phải có thiết lập sợ vợ, yêu vợ trước truyền thông vì chỉ cần không phục tùng nữ quyền độc hại sẽ bị hô hào phong sát.]
[Góc xin đánh giá trá hình:
Mình cũng dùng chính bộ truyện này của mình để thí nghiệm, khi đăng 3 chương về nữ quyền độc hại, số cất giữ đã giảm từ 137 còn 134, lượt đọc giảm mạnh, tuột dốc không phanh mặc dù là truyện góc nhìn nam.
Số liệu thực tế ngay trước mắt chứng minh nữ quyền độc hại là thực sự tồn tại vào ử bất kỳ đâu, bất kỳ chỗ nào, ngấm ngầm lan tràn trong tư tưởng của những người đàn ông yếu đuối đã bị thuần hóa.
Và mình nói ra điều này để làm gì? Để than nghèo kể khổ ư? Tất nhiên là không, trước khi đăng thì mình đã dự kiến trước sẽ có vấn đề như thế này, thậm chí còn cố ý đăng để khảo sát thực tế nên không bất ngờ chút nào.
Chủ yếu do mình thấy có bạn Vtruyen MTC nhắn lại có phần hơi “manh động” trong thảo luận nên đang nhắc nhở các bạn là dù có nhận ra nữ quyền độc hại thì cũng nên im im và kín đáo để bảo vệ bản thân thôi, đừng thể hiện ra trước đám đông, sẽ bị đám đông xúm vào cấu xé như zombie công thành ấy, liều thuốc sự thật luôn đắng và khó nuốt.
Các bạn gục rồi thì lấy ai ủng hộ truyện của mình đây, nên good luck, men, hãy giả vờ không biết gì cả để yên ổn sinh hoạt, cẩn thận đừng để bị tẩy não là được!
Ngoài ra đừng nhầm nữ quyền độc hại với nữ quyền bình đẳng mang đến những điều tốt đẹp nhé, vẫn còn nhiều người phụ nữ tốt lắm.
Ai ủng hộ cho mình xin đánh giá 5 sao và khen kịch nóc cho có động lực là được ^_^.]
Với trăm mối cảm xúc ngổn ngang trong lòng, Trần Tí cuối cùng cũng thấy được nhà hát kịch thủ đô Định Long, nơi tụ hội tinh hoa nghệ thuật của Đại Việt.
Ở cổng nhà hát kịch, Trần Tí bỗng thấy một thương nhân người Pháp đang rao bán dầu gội siêu tinh chất, nuôi dưỡng tóc suôn mượt đẹp óng ả.
Nghe vấn đề này, khóe miệng Trần Tí hơi méo vì bản thân anh cũng phải trải qua những ngày cay đắng vì thứ dở hơi này.
Mặc dù Trần Tí đã nhắc nhiều lần tóc là tế bào c·hết, có tắm máu rồng thì nó cũng không hấp thu được cái gì cả nhưng Huyền An Hoàng Hậu vẫn cứ cố chấp muốn dầu gội tinh chất hoa hồng gì gì đó có giá gấp một nghìn lần so với dầu gội Đại Việt sản xuất.
Phụ nữ đứng trước những lời quảng cáo dối trá về mỹ phẩm luôn có IQ bằng số âm.
Thôi thì dù sao cũng không hại đến sức khỏe và cũng chẳng đáng bao nhiêu nên Trần Tí cũng đành mắt nhắm mắt mở bỏ qua, không muốn tranh cãi vì chuyện chẳng đáng.
Có làm vua thì cũng phải chịu thua nóc nhà.
Chỉ là âm thầm đánh thuế cao với đám gian thương ăn tục nói phét này để bù lại những gì đã mất.
Anh nháy mắt với vệ binh bên cạnh.
Người đó hiểu ý, đi thẳng tới chỗ gian thương, gô cổ lại vì tội bày bán lung tung gây mất trật tự.
Nhìn thấy đám gian thương tây dương bị xách đi như gà, Trần Tí mới hài lòng đi vào nhà hát kịch để gặp Trịnh Uyên.
Đúng vậy, Trịnh Uyên đang là một nhân viên nhỏ bé trong nhà hát.