Biến Thiên 2 - Đế Quốc Nhà Trần Chinh Phục Thế Giới

Chương 237: Phục kích cầu Liễu Kình (2)



Chương 237: Phục kích cầu Liễu Kình (2)

Lâm Tắc Từ trông chờ gì ở đội lính đánh thuê Thụy Điển?

Họ sẽ làm thiên thần hạ phàm đánh bại Đại Việt?

Tất nhiên là không thể nào, nằm mơ cũng không thể có giấc mơ vô lý đến vậy.

Cho dù có thêm năm mươi khẩu pháo cũng chỉ kéo dài thời gian mà thôi.

Nhưng vấn đề là sự việc tiếp sau khi Mãn Thanh đạt được mục đích kéo dài thời gian.

Thời đại này, Mãn Thanh đang nắm trong tay nửa tỷ dân, một nguồn nhân lực khổng lồ gấp hai mươi lần Đại Việt.

Một khi để đại pháo này vào được Nam Ninh, trận chiến có khả năng sẽ kéo dài đủ để hàng chục, hàng trăm vạn quân Đại Thanh tiếp viện kéo đến, đưa trận chiến theo hướng đánh lâu dài tiêu hao.

Cùng lúc đó, mặt trận Đại Nam cũng có liên quân Anh Pháp đổ bộ xâm lược, Xiêm cắn trộm tạo thành thế bao vây tứ phía.

Nếu điều đó xảy ra, Đại Việt sẽ phải động viên thời chiến để bổ sung binh lực, mặc dù cuối cùng có thể thắng cũng chịu nhiều thiệt hại, chảy máu đồng bào.

Vậy nên mục tiêu của Trần Mạnh Kiên là phá hủy hết năm mươi khẩu pháo, ép Lâm Tắc Từ đầu hàng sớm, tạo lợi thế kết thúc c·hiến t·ranh sớm, giảm bớt mạng sống người Việt phải hi sinh.

Mắt anh nhìn chằm chằm về phía đoàn xe, lẩm bẩm đếm!:

- 9 chiếc.

- 10 chiếc.

- 11 chiếc.

Trong lúc này, toàn thân anh ngứa ngáy vì lá cây rừng cực độc chạm vào da thịt, thậm chí có kiến chui vào đũng quần quấy phá nhưng Trần Mạnh Kiên quyết không để ý đến, cắn răng chịu đựng.

- 24 chiếc.

- 25 chiếc.

- Thời cơ tới!

Anh giữ yên lặng, giơ nắm đấm lên cao, ra hiệu.

Đội súng cối ở phía sau biết ý!

- Chuẩn bị!

- Nạp đạn!

- Bắn!



Đạn súng cối bay tít lên trời cao, sau đó vòng xuống theo đường vòng cung, nhẹ nhàng rơi ngay vào dưới bánh xe bò đang di chuyển.

Vật thể lạ rơi xuống bên cạnh, lính Thụy Điển tinh nhuệ đương nhiên nhận thấy bất thường.

- Cái gì…

Binh sĩ Thụy Điển còn chưa nói lết lời thì “ầm” một tiếng, thuốc nổ bên trong viên đạn bị kích hoạt, hất văng thân xe lên trời cao.

Khẩu pháo hạng nặng bị vỡ ra thành nhiều phần, ngọn lửa hừng hực chiếu rọi vào trong những tròng mắt ngơ ngác, kinh hãi xung quanh.

Bánh xe đứt rời khỏi trục, đập vào đầu binh lính phía sau, toác đầu chảy máu.

Trục bánh xe như gậy kim cô bổng Tôn Ngộ Không, quay vù vù xoay chóng chóng, đập gãy xương tên lính bên cạnh.

Đến tận Bình Dương cũng nghe được tiếng “crốp”.

Riêng họng pháo quá nặng nên chỉ bị nghiêng đổ xuống đất, lăn lịch kịch xuống hố nhỏ gần đó rồi bị mắc kẹt.

Lửa b·ốc c·háy dữ dội, máu tươi chảy ròng ròng trên đất, tất cả mọi thứ đang nói cho binh lính Thụy Điển rằng nơi đây tươi đẹp như ấn tượng ban đầu.

Viên sĩ quan chỉ huy của Thụy Điện bắn súng lên trời, vội vàng hô to:

- Có tập kích, chuẩn bị phòng thủ.

- Kẻ địch ở trên đồi!

Vừa nói, gã ta vừa xoay ngựa lại, chuẩn bị giục ngược về phía sau chỉ huy.

“Bằng” một tiếng, viên đạn từ trên đòi bắn chéo xuống nhắm vào đầu nhưng bị chệch mất vì sĩ quan di chuyển trên ngựa với tốc độ cao, ghim thẳng vào vai hắn ta.

- Á hự!

Đối phương chỉ kịp gào rú thảm thiết một tiếng trước khi nghiêng người té lăn quay xuống thảm cỏ.

Điều này cũng giống như kíp nổ kích hoạt bản nhạc du dương gần cuối năm!

Ầm

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Hàng loạt v·ụ n·ổ trải thảm dọc theo đoàn người hộ tống.

Khói lửa liên thành, người ngã ngựa đổ.



Kèm với đó là súng trường xả xuống liên hồi hạ gục hàng loạt tên địch.

- Địch trên núi!

- Tập hợp lại, lấy xe bò làm vật yểm trợ, cố thủ bắn trả!

- Pháo binh khởi động!

- Nhanh, chúng ta cần pháo!

Binh sĩ Thụy Điển không phải đám Mãn Thanh có thể so được.

Mặc dù chỉ huy tạm thời trọng thương b·ất t·ỉnh, chúng vẫn có thể phản ứng lại nhanh nhất có thể.

Họ vội vàng nhảy vào sau bánh xe, gốc cây, tảng đá, tránh việc bản thân bị lộ dưới hỏa lực Đại Việt, sau đó cố gắng bắn trả tạo cơ hộ pháo binh xoay chuyển nòng pháo và chạy đi lấy hộp đạn.

Đồng thời, một viên chỉ huy phó rút pháo tín hiệu, bắn thẳng lên trời báo tin cho thành Nam Ninh gửi viện quân.

Tất cả được hoàn thành đâu ra đấy chỉ trong thời gian ngắn.

Trần Mạnh Kiên thấy pháo bay lên trời, biết rằng thời gian không còn nhiều nhưng anh chưa vội làm liều.

Nếu như trong phim, để kích thích cảm xúc người xem, thường sẽ có cảnh tất cả lao xuống cận chiến vật lộn theo kiểu quyết tử.

Nhưng ở tình huống này thì làm vậy là não tàn.

Rõ ràng, vị trí hiện tại của bộ đội Đại Việt tốt hơn rất nhiều, dù rằng viện binh của Mãn Thanh sẽ tới nhưng cần thời gian chứ chẳng phải có phép dịch chuyển tức thời.

Việc bỏ chỗ hiểm lao xuống chỉ tạo thêm lợi thế cho quân địch và để người xem sướng con mắt chứ chẳng có tác dụng gì cả.

Anh bình tĩnh ra lệnh:

- Pháo binh tập trung nhắm vào pháo phe địch.

- Bộ binh tập trung xạ kích, chuẩn bị sẵn lựu đạn để xung phong.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Hàng loạt t·iếng n·ổ vang lên, từng chiếc pháo một bị phá hủy trong sự bất lực của lính đánh thuê Thụy Điển.



Đúng như dự đoán của Trần Mạnh Kiên, lính đánh thuê thụy Điển bị áp chế bởi hỏa lực, không thể ngẩng đầu lên được.

Quá trình chỉnh pháo và tiếp đạn cực kỳ gian khổ vì sơ ý một tý là b·ị b·ắn c·hết.

Bên lính Thụy Điển chịu không nổi, một vài người bỗng nhớ về tân quân Lục Doanh cùng theo hỗ trợ liền nhắc nhở:

- Đúng rồi, Mãn Thanh còn bốn trăm tân quân đi cùng chúng ta.

- Họ đâu rồi, chỉ cần giúp chúng ta một chút thì có thể phản kháng được.

Quân đội Đại Việt đi tập kích không nhiều, chỉ có năm trăm quân.

Trong khi tổng binh lực lính hộ tống lên tới một ngàn người.

Về mặt chiến thuật, cách xử lý chính xác là lợi dụng ưu thế nhân số, dùng hỏa lực áp chế phía Đại Việt để pháo binh xoay nòng pháo lên đồi đáp trả.

Nhưng người Thụy Điển còn quá non, bởi vì ở xa trời âu nên chưa nghe truyền thuyết “không sợ kẻ địch mạnh như thần, chỉ ngại đồng đội ngu như heo.”

Binh sĩ Thụy Điển liếc mắt nhìn sang, nhóm lính Lục Doanh ngày nào còn bá·m s·át sau đít họ nay đã biến mất tăm m·ất t·ích.

Chỉ có bộ đội Đại Việt thấp thoáng nhìn thấy lính Lục Doanh quăng mũ, vứt súng, chạy thục mạng ngược về phía cầu Liễu Kình để bỏ trốn.

Trần Mạnh Kiên chỉ biết đánh ba dấu hỏi chấm ở trong lòng.

Nguyên đội lính của anh chưa hề bắn một phát súng về phía Lục Doanh, nhưng đối phương đã cong đít bỏ chạy như gặp ma.

Nói thật, nếu tân quân Lục Doanh tham gia vào chiến đấu thì Trần Mạnh Kiên sẽ gặp tình thế khó hơn nhiều.

Nhưng nhờ sự trợ “giúp đỡ” từ xa của Viên Thế Khải bằng mệnh lệnh “bỏ chạy ngay khi nghe tiếng súng.” nên hiện tại, mất gần mười phút bên phía Thụy Điển mới chuẩn bị xong pháo.

Vũ khí hạng nặng không giống như súng trường, việc điều chỉnh rất khó, nhất là khi dưới mưa bom bão đạn sượt qua đầu.

Mười phút chỉnh xong đấy là còn dựa vào binh lính Thụy Điển tinh nhuệ.

Nếu gặp phải tàn binh Mãn Thanh thì không bỏ pháo mà chạy đã tính là can đảm chứ đừng nói tới việc liều mạng b·ị b·ắn c·hết để điều chỉnh pháo.

Trần Mạnh Kiên xem xét tình hình, bên phía Thụy Điển tuy tổn thất hơn hai trăm người nhưng vẫn còn tinh thần kháng cự mạnh mẽ.

Số pháo bị tiêu hủy một nửa nhưng vẫn còn hơn hai mươi khẩu, để đối phương bắn thì trên đồi không còn an toàn nữa.

- Tất cả chuẩn bị!

- Chia nhóm, cầm lựu đạn, xung phong lên cao và ném vào chỗ đại pháo.

- Sau khi hoàn thành thì yểm trợ rút lui.

Thời gian đã hết, Trần Mạnh Kiên tiến hành một đợt xung phong cuối cùng trước khi rút lui.

Khác với lúc đầu, hiện tại chính là thời cơ để xung phong, một khi bỏ lỡ thời cơ thì nhiệm vụ cầm chắc thất bại khi viện binh từ Nam Ninh tới.

Thậm chí Trần Mạnh Kiên đã nhìn thấy bụi mù của kỵ binh Mãn Thanh đang đến từ phương xa.

Thành công hay thất bại chính là lúc này.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.