Nếu sau này chính quyền Quảng Tây thân Việt mà quá yếu sẽ mất đi tác dụng lá chắn, thậm chí còn liên lụy đến chủ lực Đại Việt phải qua đóng quân hỗ trợ.
Giống như chúa hề nào đó, suốt ngày lên live stream xin tiền donate đánh trận.
Làm gì có chuyện bánh trên trời rơi xuống như thế được.
Mà Trần Tí thì không muốn lãng phí tiền bạc, xương máu người Việt chỉ vì tư lợi của một vài tập đoàn bán v·ũ k·hí nên sẵn sàng thật lòng hỗ trợ trong giới hạn mà Đại Việt có thể kiểm soát được.
Trần Cận Bắc không hiểu nhiều thứ sâu xa như vậy.
Nhưng ông ta đủ kinh nghiệm để biết ơn nghĩa của người Việt đối với họ là không thể đong đếm được.
Xúc đụng trào dâng, nước mắt tuôn chảy vì mừng, Trần Cận Bắc muốn quỳ xuống để cảm ơn thì bị Nguyễn Chí Thanh cản lại:
- Đừng!
- Đàn ông để máu không đổ lệ, thà đầu chạm đất chứ gối không quỳ.
- Thật sự rất cảm ơn các anh!
- Ơn đức này chúng tôi xin khắc ghi đời đời kiếp kiếp.
Nguyễn Chí Thanh đỡ dậy, nhìn đối phương sụt sùi mà trong lòng cảm thán:
“Thế giới này vẫn còn người biết cảm ơn lắm, không phải ai cũng gào khóc thương tiếc, cầu xin được làm nô lệ cho ngoại bang.”
Nếu Trần Tí nghe thấy chỉ cười nhẹ và nói cho Nguyễn Chí Thanh biết “đừng đánh giá quá cao trí thông minh và lương tâm của nhân loại.”
- Được rồi, các bạn cứ yên tâm, Đại Việt đồng ý cung cấp pháo, v·ũ k·hí và giúp các bạn tự vệ.
- Nhưng vận hành pháo cần phải có binh lính chuyên nghiệp được huấn luyện kỹ càng nên các bạn cần về họp bàn cho ai đi học vận hành pháo trước.
Pháo là loại v·ũ k·hí hạng nặng có mức độ kỹ thuật cao hơn súng nhiều, vận hành pháo chính xác cần nhiều kiến thức chứ không chỉ đơn thuần biết bắn là được.
Và Nguyễn Chí Thanh giúp đỡ theo tiêu chí xây dựng q·uân đ·ội thực sự chứ không phải giống đế quốc tư bản, bán v·ũ k·hí trước tính sau, c·hết sống của người mua không thèm quan tâm.
Không phải tự nhiên v·ũ k·hí đế quốc được chém gió lên tận mây xanh mà ra thực chiến chả khác gì quan tài di động, một phần rất lớn vì tư tưởng mua bán, có tiền đút túi rồi là hết trách nhiệm.
Trần Cận Bắc gật đầu, ông từng là tổng đà chủ Thiên Địa Hội nên hiểu cách làm của Nguyễn Chí Thanh mới thực sự tận tâm.
Còn chỉ công bố cung cấp bao nhiêu pháo, bao nhiêu xe tăng mà không chuyển giao kỹ thuật, công nghệ thì chẳng không khác gì úp bô lên đầu người khác.
Bởi vì quá vui mừng khi biết mình được mua pháo, Trần Cận Bắc lỡ quên mất mục đích ban đầu.
Ạnh ngượng ngùng:
- Xin lỗi, hưng phấn quá nên tôi quên mất!
- Chúng tôi nhận nhiệm vụ tới hỗ trợ cho Đại Việt giải phóng thành Nam Ninh.
- Tuy rằng v·ũ k·hí của chúng tôi lạc hậu nhưng ý chí chiến đấu không hề thua kém chút nào, sẵn sàng làm mọi thứ vì độc lập, tự do của nhân dân Lưỡng Quảng.
Trần Cận Bắc nhiệt tình giơ nắm đấm lên, thể hiện ý chí chiến đấu mãnh liệt.
- Được rồi, tôi đã biết!
Nguyễn Chí Thanh trả lời rồi nhìn vào bản đồ suy tư một chút.
Trên thực tế, Đại Việt không cần sự hỗ trợ của quân khởi nghĩa Long Quốc Nhân để đánh bại Đại Thanh.
Nó không cón hiều ý nghĩa về mặt quân sự.
Nhưng đây là việc cần làm và nhiều lợi ích về mặt chính trị.
Chỉ có chính tay tham gia vào thì sau này Long Quốc Nhân mới cảm thấy quý trọng nền độc lập khó khăn này.
Độc lập, tự do phải tự chính tay mình xây nên chứ không thể trông chờ kẻ địch ban phát “dân chủ” được.
Ngoài ra, để Long Quốc Nhân trực tiếp tham gia vào cũng giảm bớt tâm lý mâu thuẫn của người dân Quảng Tây.
Nói cho cùng, mâu thuẫn về dân tộc, quốc gia luôn là mâu thuẫn khó giải quyết nhất.
- Thế này đi!
- Bộ đội Đại Việt ngoài tiền tuyến đang tiến dần lên phía Bắc, hiện tại đã giải phóng được một nửa khu vực phía nam sông Vĩnh Giang.
- Chúng tôi sẽ tiếp tục đẩy mạnh về phía trước và giao việc gìn giữ an ninh trật tự cho các bạn.
- Gặp được đám quý tộc Mãn Thanh ngông cuồng chống đối thì các bạn hãy bắt giam.
- Phần còn lại chỉ là dân thường, phần lớn bị triều đình “ngu dân” làm mất ý chí thì dùng biện pháo ôn hòa khuyên bảo.
- Mọi người thấy có vấn đề gì không?
Bởi vì suy xết đến cảm xúc của các Long Quốc Nhân nên Nguyễn Chí Thanh đề xuất theo hướng nhẹ tay.
Quân dội Mãn Than chống cự quá kém, chưa tới một ngày đã bị đẩy đến sát nội thành.
Một phần không nhỏ cư dân Nam Ninh đã nằm trong tầm kiếm soát của Đại Việt nhưng Nguyễn Chí Thanh không muốn hao tài, tốn của để kiểm soát.
Giao lại cho Long Quốc Nhân quản lý sẽ lợi cho cả nhiều phía.
Nhưng giọng nói lạnh lùng của Trần Cận Bắc vang lên:
- Nguyễn tướng quân, không thể làm như vậy!
- Ác tặc hoành hành, long gian ngang ngược, nếu quá nhân từ sẽ chỉ hại ngược bản thân.
Nguyễn Chí Thanh hơi ngẩng đầu, nhìn kỹ vào vị cựu tổng đà chủ Trần Cận Bắc.
Trận Cận Bắc tiếp tục nói:
- Loạn thế dùng trọng điển, tôi đề nghị g·iết sạch tham quan, quyền quý Mãn Thanh, cực hình thị chúng để răn đe.
- Người thường nếu có dính líu, câu kết với quyền quý đều phải b·ị b·ắt giam, nhốt trong tù để sám hối, ngăn ngừa mọi hành vi p·hản đ·ộng âm thầm.
- Người không biết gì thì đưa vào trại cải tạo tư tưởng, không để tư tưởng long gian lan tràn vô tội vạ.
- Đường phố hạn chế đi lại, vào trạng thái giới nghiêm, tránh ảnh hưởng đến bộ đội Đại Việt ở tiền tuyến.
Từng lời từng chữ vang lên, không hề ngần ngại chút nào cho thấy thái độ quyết liệt của Trần Cận Bắc.
Bởi vì bản thân từng bị long gian bán đứng nên Trần Cận Bắc hiểu rõ không dùng biện pháp mạnh thì đám người kia sẽ làm loạn thế nào.
Thực ra, Nguyễn Chí Thanh cũng không muốn xử nhẹ, chủ yếu ngại tâm lý mâu thuẫn của lực lượng Long Quốc Nhân mới thành lập.
Dù sao cùng cội nguồn dân tộc, rất dễ đồng cảm.
- Vậy thuộc hạ của các bạn có ổn định tâm lý được không?
- Dùng biện pháp mạnh như vậy sẽ không thiếu lời chỉ trích, oán trách.
Trần Cận Bắc mỉm cười:
- Tướng quân yên tâm!
- Chúng tôi đều là những người chống lại Mãn Thanh kiên định nhất.
- Chắc chắn sẽ không có vấn đề gì cả.
Nếu nói về thù hận long gian thì không ai hơn được Long Quốc Nhân.
Nó giống như người Việt thời hiện đại căm thù đến tận xương tủy việt gian bán nước, cõng rắn cắn gà nhà, bán rẻ dân tộc, linh hồn vì giàu sang của bản thân.
- Được rồi!
- Dù sau nơi đây cũng là lãnh thổ tương lai của các bạn, các bạn có quyền tự quyết!
Nguyễn Chí Thanh cuối cùng cũng đồng ý nhưng bổ sung một chút:
- Nhưng mong rằng mọi người điều tra cẩn thận một chút, tránh hàm oan người vô tội.
- Ví dụ như phú thương, quý tộc yêu nước âm thầm giúp đỡ quân khởi nghĩa thì không bị xử oan.
Trần Cận Bắc mỉm cười:
- Chuyện này rất đúng!
- Thậm chí những người “thân ở tào doanh tâm tại hán” như vậy càng đáng quý hơn vì không bị vinh hoa, phú quý ăn mòn.
Mặc dù chính sách bài trừ yêu nước của Mãn Thanh rất thành công nhưng luôn có trường hợp ngoại lệ.
Vẫn còn một số người tuy giàu có nhưng lại bí mật ủng hộ quân khởi nghĩa.
Trần Cận Bắc cũng phải dựa vào họ để có tiền xây dựng q·uân đ·ội chống lại Mãn Thanh trong tương lai.
Hai người nhìn nhau nở nụ cười ngầm thống nhất phương hướng chỉnh đốn Nam Ninh.
Ở phía bên kia, Lâm Tắc Từ không biết rằng vùng đất mình cai quản hiện tại đã có người lăm le tính toán sau đó phải thống trị thế nào rồi.
Ông ta đứng từ trên phủ tổng đốc, nhìn thấy cảnh q·uân đ·ội Đại Việt càng ngày càng tiến sát lại sông Vĩnh Giang mà chỉ có thể run rẩy cúi đầy.
- Sáu ngàn lính!
- Để lại tận sáu ngàn lính ở khu vực ngoại thành, vậy mà không làm nên bất kỳ cơm cháo gì.
- Một ngày cũng trụ không nổi.
- Quân đội Đại Việt thật sự mạnh đến tuyệt vọng như vậy sao?
Trên tay Lâm Tắc từ còn lại hơn hai vạn binh mã.
Nhưng số lính đó không có tác dụng gì với việc phòng thủ Nam Ninh.
Thứ hiện tại Lâm Tắc từ cần là binh sĩ tinh nhuệ Thụy Điển cùng pháo để thủ thành.
Đây chính là hy vọng le lói cuối đường hầm của Lâm Tắc Từ.
Nhưng hi vọng này thật sự được thắp lên hay lại vụt tắt trong chớp mắt?