Đột nhiên, một người khác ở giường bệnh ngay cạnh cất giọng hỏi han.
Điều đáng kinh ngạc là người này sử dụng ngôn ngữ quan thoại phổ biến tại Mãn Thanh.
Bành Đức Hoài quay sang, một khuôn mặt xa lạ với bím tóc quen thuộc.
Dường như biết Bành Đức Hoài nghĩ gì, người kia giải thích:
- Đừng thấy lạ, binh lính Đại Việt nếu tìm được chúng ta trong trạng thái b·ị t·hương sẽ đưa về chữa trị.
- Không cung cấp thuốc men đắt đỏ, đồ ăn thức uống cũng đầy đủ, có thịt có cá.
- Nói nghe có vẻ buồn cười, quãng thời gian sau b·ị b·ắt là lúc tôi thấy hạnh phúc nhất, ăn no mặc ấm.
Nhìn thấy đôi vẻ mặt hạnh phúc cùng đôi mắt sáng rực nhìn về phương xa, Bành Đức Hoài biết đối phương không nói dối.
Ít nhất, bản thân anh ta thực sự cảm thấy bị Đại Việt bắt làm tù binh hạnh phúc hơn phục vụ cho Đại Thanh.
Bành Đức Hoài nhìn một vòng xung quanh, có rất nhiều thương binh người Mãn Thanh đây chữa bệnh, chứng tỏ hiện trạng của họ không phải chuyện hiếm.
“Xem ra đây là chính sách nhân nghĩa của phía Đại Việt, không phải vì mục đích đen tối nào đó.”
Ông ta thở phào một hơi, trong lòng thầm cảm kích vì may mắn gặp được q·uân đ·ội chân chính, sẵn sàng hi sinh vật tư, thuốc men quý giá để cứu những tù binh vô giá trị.
Đã từng được nhìn thấy khu vực thương binh của Mãn Thanh, Bành Đức Hoài hiểu rõ cách đối xử của q·uân đ·ội thông thường với thương binh như thế nào.
Gói gọn bốn chữ: “tự sinh tự diệt”.
Chiến trường thực tế luôn thiếu thốn thuốc men và lương thảo, thậm chí Mãn Thanh còn tự tay g·iết c·hết thương binh để đỡ tốn lương thực là chuyện thường xảy ra.
Trớ trêu thay, những chiến sĩ chiến đấu cho Mãn Thanh lại bị chính triều đình nhà Thanh g·iết c·hết và phải trông chờ được bộ đội Đại Việt cứu giúp.
Còn về vụ Đại Việt pháo kích, Bành Đức Hoài cảm thấy đó là chuyện rất bình thường, q·uân đ·ội giao chiến tất nhiên phải sử dụng hết sức để chiến thắng, làm đúng nhiệm vụ.
Nếu bản thân Bành Đức Hoài ở vị trí bộ đội Đại Việt cũng sẽ quyết đoán tổ chức pháo kích vào mấy đứa ngốc đốt lửa trại giữa chiến trường.
Càng nghĩ về sự nhân nghĩa của Đại Việt, Bành Đức Hoài càng tò mò, anh ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài.
Binh lính tuần tra canh gác nghiêm túc.
Quân y đi qua đi lại với hồ sơ, giấy tờ trên tay.
Y tá mang theo dược phẩm tới chỗ bệnh nhân.
Đồ ăn cũng được phân phối thông qua nhân viên tạm thời là Thiên Long Nhân đã cắt bím tóc.
Bành Đức Hoài nhận ra có rất nhiều Thiên Long Nhân hỗ trợ binh lính Đại Việt mặc dù xét về phạm vi cai quản trước đó họ thuộc về Mãn Thanh.
Đặc biệt, ở ngoài sân, ông ta nhìn thấy từng nhóm hàng chục binh lính Mãn Thanh tập trung trong sân, cắt bím tóc, hô khẩu hiệu:
- Lật đổ Mãn Thanh!
- Giành lại độc lập!
Những người này là tầng lớp bị bóc lột trong chính quyền Đại Thanh, sau khi được thuyết giảng về ách thống trị, bóc lột độc ác của Mãn Thanh liền bắt đầu đổi phe.
- Nhưng chỉ vì suy yếu trong chốc lát, người Mãn đã thừa cơ tới đây, c·ướp đất, c·ướp c·ủa, g·iết anh em của chúng ta, hãm h·iếp chị em của chúng ta.
- Giặc c·ướp ăn ngon mặc đẹp, cao cao tại thượng trên triều đình còn chúng ta, những chủ nhân chân chính bị đày đọa, h·ành h·ạ đói khổ thiếu thốn từng bữa.
- Nay nhờ có Đại Việt nhân nghĩa xuất binh trợ giúp, chúng ta có thể giành lại độc lập, tự do.
- Mọi người nói xem, chúng ta nên làm thế nào?
- Phản Mãn Thanh, ủng hộ Đại Việt!
- Phản Mãn Thanh, ủng hộ Đại Việt!
Tiếng hô vang dội thể hiện cảm xúc mãnh liệt của Thiên Long Nhân sau khi có người dẫn dắt theo hướng phản thanh.
Diễn giả vui mừng, giơ nắm đấm lên:
- Đến năm giáp tí, thiên hạ sẽ thái bình!
- Đến năm giáp tí, thiên hạ sẽ thái bình!
Đám người hò reo hưởng ứng.
Đây là một sự tích tương đối trùng hợp.
Năm xưa, thái bình đạo từng phát động khởi nghĩa nông dân với khẩu hiện “đến năm giáp tí, thiên hạ sẽ thái bình”.
Vô tình, Trần Tí lại đăng cơ năm giáp tí, trong tên cũng có chữ “tí” nên được nhiều người phương bắc tin tưởng rằng anh là nhân vật trong lời tiên tri, mang đến thái bình cho thế giới.
- Đúng vậy, chỉ có sứ giả hòa bình mới giúp đỡ người khác giành độc lập thay vì biến thành thuộc địa.
- Ngài ấy chắc chắn là người tốt!
Ở phía ngoài, dân chúng Quảng Tây xì xầm bàn tán, hầu hết đều ủng hộ Đại việt đánh bại Mãn Thanh.
Trong mắt họ, binh lính Đại Việt công chiếm Lưỡng Quảng là đang giải phóng người dân khỏi Mãn Thanh.
Đây chính là sự khác biệt của chính sách hợp lý ngay từ đầu.
Nếu Trần Tí m·ưu đ·ồ thực hiện chính sách d·iệt c·hủng c·ướp đất giống như “sứ giả hòa bình” nào đó, đưa một dân tộc trải rộng khắp châu lục vào trong viện bảo tàng thì phản kháng là chuyện không tránh khỏi.
Trong một thế giới mà cường quốc thi nhau d·iệt c·hủng, nô dịch dân bản xứ như hiện tại thì Đại Việt giống như một dòng nước thanh mát giữa ngày hè nóng nực.
Bên đường hành quân của bộ đội Đại Việt, trẻ em Quảng Tây đứng vẫy chào với nụ cười tươi roi rói.
Một vài đứa bạo dạn còn kết hoa, làm cờ đỏ sao vàng chạy tới trao tận tay các chiến sĩ Đại Việt, khiến các anh bộ đội hiền lành, chất phác ngượng ngùng.
Dân chúng hai bên đường mang vẫy cờ, mang theo đặc sản tự tay làm tặng cho các chú bộ đội.
- Ngại quá anh em ơi, cứ tưởng chiến đấu sẽ căng thẳng, khắc khổ lắm chứ.
- Tại sao lại thành ra thế này?
Một người lính Đại Việt đẹp trai ngượng ngùng gãi đầu, trên tay anh là khăn thêu của cô nương Quảng Tây xinh đẹp nào đó.
Ở văn hóa phong kiến, việc trao khăn tay mang ý nghĩa không khác nào tỏ tình trực tiếp.
Bởi thế nên đồng đội, kể cả trưởng quan của anh ta không che giấu nỗi ghen ghét, đố kỵ như lò lửa.
- Cút!
- Cái thằng phản bội anh em!
- Có gái thích nên khoe khoang đấy à.
Nói thì nói vậy, trong âm thầm chỉ có thể nuốt hận “vẻ bề ngoài quan trọng đến thế sao?”.
Ở trong môi trường q·uân đ·ội toàn đực rựa, hiển nhiên phụ nữ và gái gú là đề tài trò chuyện muôn thuở không bao giờ thiếu.
Đây là thú vui tao nhã trên con đường hành quân dài đằng đẵng, bên cạnh những tin tức trọng yếu ngoài tiền tuyến.
- Mà sao đi hoài không thấy lính Mãn Thanh nhỉ?
- Bọn chúng m·ất t·ích hết rồi à?
- Mình đi suốt mấy ngày rồi chả gặp được mống nào.
Một người lính ngán ngẩm nhìn về phía đằng sau, nơi mà bộ đội hành quân hàng hàng lớp lớp đông đến vô kể.
Anh ta bắt đầu cảm thấy đến khi c·hiến t·ranh kết thúc liệu có gặp được một tên lính địch hay không.
- Mày thì biết cái gì.
- Lính Mãn Thanh trên đường bị đội tiên phong tiêu diệt rồi nên mày mới thảnh thơi như vậy.
- Bây giờ nghe nói q·uân đ·ội đang bắt đầu tập kết tại trước thành Nam Ninh, chuẩn bị tiến hành đại chiến quyết định cục diện Quảng Tây.
- Nam Ninh là thủ phủ Quảng Tây nhỉ?
- Đúng rồi, đánh xong Nam Ninh coi như hoàn thành giải phóng Quảng Tây.
- Ế, vậy tính ra chuẩn bị được đánh trận rồi, thật là phấn khích!
Nghe thấy một thanh niên mới lớn thể hiện thích thú với c·hiến t·ranh, tiểu đội trưởng gắt giọng:
- Chú thích đánh nhau?
- Tới đây, để anh giới thiệu chú vào đội tiên phong càn quét mở đường.
- Sáng ăn bom, chiều ngậm đạn, tỷ lệ t·ử v·ong cao tới 50% đi không?
Nghe tiểu đội trưởng nói, thanh niên kia liền ngậm miệng.
Anh ta chỉ hơi ngây ngô, háo hức chứ không phải ngáo đá giống tân binh Mãn Thanh.
Ở Đại Việt, luôn có cựu chiến binh giảng giải kinh nghiệm, sự khốc liệt trên chiến trường nên dù có là tân binh vẫn hiểu được phần nào c·hiến t·ranh gian khổ.