Biến Thiên 2 - Đế Quốc Nhà Trần Chinh Phục Thế Giới

Chương 226: Chiến tranh Thanh – Việt (8)



Chương 226: Chiến tranh Thanh – Việt (8)

Tí tách!

Tí tách!

Tiếng động lạ vang lên bên tai đánh thức Bành Đức Hoài.

Ông ta mơ màng tỉnh dậy, cơ thể vẫn còn tổn thương, đau đớn vô cùng.

Tầm mắt nhập nhòe, hôn trầm, phải mất một thoáng mới từ từ nhìn rõ khung cảnh xung quanh.

Đầu tiên là ửa trại bập bùng có bán kính tầm một mét, cao gần năm mét thiêu đốt hừng hừng giữa đêm khuya ngay trước miếu.

Cột khói lửa trại bốc cao tít lên trời với ánh hồng rực rỡ, từ xa có thể nhìn thấy rõ ràng.

Xung quanh đống lửa giăng đầy quần áo ướt của binh lĩnh Mãn Thanh được treo trên cành cây, đinh ba, đại đao, trường thương.

Còn người thì cởi trần, lấy bím tóc buộc quanh cổ cho gọn, đưa hai tay ra sưởi ấm, trò chuyện náo nhiệt, vui vẻ.

Tất cả dường như đã quên đi khó khăn vừa mới trải qua, mở hội ăn chơi nhảy múa ngay sát vùng giao chiến.

- Thấy không, tao đã bảo mà, nếu trấn Cam Hà thất thủ thì tàn quân đã thấy tàn quân rút về.

- Rõ ràng tất cả là chém gió.

- Chắc lại một thằng đào ngũ s·ợ c·hết bịa chuyện.

- Đúng rồi, nói cái gì mà binh lính Đại Việt mạnh mẽ, kinh khủng.

- Ăn tục nói phét!

Bành Đức Hoài có thể nghe thấy những lời mỉa mai bản thân một cách rõ ràng, họ không hề có ý tứ, che lấp gì cả.

Nhưng ông không rảnh để tâm đến mấy thứ vớ vẩn này, bởi vì đang phải hoảng hồn với độ báo của đám tân binh.

Bành Đức Hoài loạng choạng bò dậy, hét lên tuyệt vọng:

- Tại sao lại đốt lửa?

- Chúng mày muốn c·hết sao?

- Lửa trại đốt ở đây, tàn binh nào không s·ợ c·hết dám tiếp cận?



Trong ánh mắt ngạc nhiên của những tân binh Mãn Thanh, Bành Đức Hoài tựa vào tường, chỉ vào đống lửa:

- Không đứa nào có kinh nghiệm chiến đấu sao?

- Bị điên hết rồi à?

- Đốt lửa trại ngay tại khu chiến sự, sợ kẻ địch không biết mình ở đâu để nã pháo sao?

- Một đám con lợn!

- Mau d·ập l·ửa!

- Mau!

Bành Đức Hoài cảm giác cho dù bản thân không c·hết vì v·ết t·hương nhiễm trùng thì cũng bị sự ngu ngốc của đám tân binh này tức c·hết.

Nhưng cũng không thể hoàn toàn trách họ được.

Nói cho cùng, họ cũng chỉ là một nhóm “nghĩa dũng” ở quê, quyển “binh pháp” cao nhất từng tiếp xúc gói gọn trong “tam quốc diễn nghĩa”.

Ừ thì tạm gượng ép chấp nhận tam quốc diễn nghĩa là binh pháp đi.

Yêu cầu bọn họ hiểu thế nào là c·hiến t·ranh hiện đại quá khó khăn.

- Bành đại ca!

- Anh có nói quá không?

- Chỉ là một đống lửa thôi mà, có gì thì chúng ta sẽ rút lui, không đến mức nghiêm trọng như vậy?

Đội trưởng nhóm tân binh đứng dậy giải thích, đây cũng là vì thân phận thương binh của Bành Đức Hoài chứ nếu không chưa chắc đã nhẹ nhàng như vậy.

Dân chúng bình thường chỉ quanh quẩn với v·ũ k·hí lạnh, chưa bước ra chiến trường, không thể nào hiểu được việc lộ vị trí trước v·ũ k·hí nóng mang lại hậu quả khủng kh·iếp thế nào.

Bành Đức Hoài càng nghe càng nổi nóng, đang muốn nói gì đó thì đột nhiên bên tai nghe tiếng sấm nổ quen thuộc, khuôn mặt tái mét không còn chút máu.

- Không còn kịp rồi, nằm xuống!

Ông ta hét lên một tiếng cuối cùng trước khi nằm gục xuống đất ôm đầu như con chó c·hết.

Cùng lúc đó!

“Ầm!” một tiếng, đạn pháo chuẩn xác nhắm thẳng vào giữa đống lửa trại.



Vụ nổ khiến ngọn lửa thổi bùng ra xung quanh, thổi bay những kẻ điếc không sợ súng cùng đống quần áo ướt chưa kịp khô.

Và đây chỉ mới là khởi đầu!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Hàng chục quả, hàng trăm quả đạn pháo trải thảm xuống toàn bộ khu vực miếu hoang rộng vài cây số vuông.

Tiếng nổ đùng đoàng điếc tai inh ỏi khiến tất cả những âm thanh khác đều trở thành tạp âm vô nghĩa.

Tầm mắt chỉ có một màu đen kịt không thấy bất kỳ điều gì khác ngoài cát bụi mịt mù, đất trời đảo điên.

Tòa miếu hoang rung chuyển dữ dội trước những đòn pháo kích.

Mái nhà thiếu tu sửa, cột đá bám rong rêu, xà nhà mục nát, bức tường loang lổ ầm ầm sụp đổ, trở thành một nấm mồ khổng lồ.

Nhìn từ xa có thể thấy được toàn bộ khu vực xung quanh miếu hoang đều đã bị san bằng dưới những đòn pháo kích chỉ trong vòng chưa tới mười phút.

Thứ còn lại chỉ là một đ·ống đ·ổ n·át y như nấm mồ khổng lồ.

Bên dưới là vô số t·hi t·hể chồng chất lên nhau.

Hàng trăm binh sĩ Mãn Thanh đ·ã c·hết mà chưa nhìn thấy mặt kẻ địch của mình là ai.

Thứ duy nhất họ có thể cảm thấy may mắn là không kịp cảm giác bất kỳ điều gì trước khi t·ử v·ong, ra đi yên bình.

- Báo cáo!

- Nhiệm vụ hoàn thành!

- Mục tiêu đã b·ị đ·ánh sập!

Chỉ huy pháo binh giơ tay chào theo lễ nghi q·uân đ·ội.

Phía sau anh ta, hàng chục khẩu pháo vẫn đang còn b·ốc k·hói nghi ngút sau khi khai hỏa.



Một tướng lĩnh trẻ tuổi cầm ống nhắm nhìn về phía phương xa, mặc dù trời tối nhưng cũng có thể đánh giá sơ bộ tình hình qua ánh lửa.

- Mệnh lệnh pháo binh di chuyển vị trí!

- Bộ binh giữ vững tinh thần, thực hiện bao vây chiến lược, không được tự ý manh động.

- Đối phương dám đốt lửa giữa khu vực giao tranh, có thể tồn tại mưu kế nào đó.

Hành động này ở trong mắt người xem có lẽ khá buồn cười, giống kiểu cùng không khí đấu trí đấu dũng.

Tuy nhiên, việc này hoàn toàn hợp lý vì hành động của binh lính Mãn Thanh cực kỳ “bất thường” trong c·hiến t·ranh hiện đại.

Việc đốt lửa trước họng pháo không khác nào đốt diêm soi hầm Biogas.

Người chỉ huy lại là Trần Mạnh Kiên, anh chàng tham gia game show tình yêu ngày nào vừa hoàn thành khóa đào tạo của học viện quân sự hoàng gia Đại Việt nên cực kỳ cẩn thận.

“Bên địch rất có thể lấy miếu hoang và nhóm lính này làm mồi dụ, thông quá đó khiến pháo binh phe ta lộ vị trí.”

“Hoặc đơn giản là muốn tạo tâm lý chủ quan, dễ bề bố trí cạm bẫy xung quanh.”

“Nhưng dễ gì gạt được Trần Mạnh Kiên thông minh xuất chúng như ta, ha ha ha.”

Trải qua năm năm rèn luyện, Trần Mạnh Kiên trông càng thêm khỏe mạnh, chín chắn nhưng cái tật gáy bẩn không bao giờ bỏ.

Cũng may, anh ta vẫn biết phải thức đêm giữ tỉnh táo chờ trời sáng có lực lượng tiếp viện hỗ trợ.

Trên thực tế, Trần Mạnh Kiên hiện tại là tiểu đoàn trưởng của tiểu đoàn tiên phong, một lực lượng liên hợp bộ binh và pháo binh, tổng quân số tới hơn một ngàn người.

Chiến tuyến bị kéo dài, binh lực của Đại Việt bắt đầu phân tán ra, cần thời gian để bộ đội phía sau đuổi kịp.

Thời gian thấm thoắt trôi qua, không một binh sĩ nào của Đại Việt lơ là, tất cả đều tỉnh táo giữ nguyên vị trí dù bầu trời căng thẳng.

Nhìn vào đây cũng thấy tố chất kỷ luật của binh lính hai phe chênh lệch rõ ràng.

Cuối cùng, mặt trời cũng ló dạng sau nhiều tiếng bình yên, trung đoàn bộ binh ở phía sau kịp thời tới thay thế Trần Mạnh Kiên trấn giữ khu vực quanh trấn Cam Hà, chuẩn bị làm căn cứ tổng tiến công Nam Ninh, thủ phủ Quảng Tây.

Tiểu đoàn của Trần Mạnh Kiện được cho đi nghỉ ngơi sau một đêm thức trắng, không hề hay biết có người được đào ra từ đ·ống đ·ổ n·át.

Bành Đức Hoài từ từ mở mắt ra.

Ánh bình minh ló dạng sau đêm tối m·ưa b·ão.

- Mình còn sống hay đ·ã c·hết?

- Đây là thiên đình sao?

Ông ta lẩm bẩm trong miệng, cơ thể mất cảm giác nhận ra bản thân đang nằm trên một giường bệnh dã chiến.

Tuy rằng không thể sánh bằng với những bộ đồ nội thất sang trọng nhà quan lại nhưng so với khu vực an trí thương binh của Đại Thanh thì xứng đáng là thiên đường.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.