Vì sao các quốc gia châu á liên tục thất bại trong c·hiến t·ranh và trở thành thuộc địa?
Có người sẽ nghĩ vì cơ thể nhỏ bé, yếu đuối.
Có người nói vì tư duy chiến thuật lạc hậu
Cũng có người nói vì không chịu mua súng pháo của người tây dương.
Nhưng hiển nhiên, tất cả chỉ là người thời hiện đại nhìn lại chứ không trực quan cảm nhận xã hội đương thời như thế nào.
Ví dụ như cứ mua súng pháo của tây dương là có thể chiến đấu được sao?
Đáp án hiển nhiên là không.
Đoàng!
Một tiếng súng gào thét bên tai khiến Lý Hiển giật bắn cả người, co ro thân thể nấp đằng sau gốc cây cổ thụ.
Cách chỗ Lý Hiển ba bước chân, một đồng đội của hắn ta trong trang phục binh sĩ bát kỳ bị xuyên táo c·hết ngay tại chỗ với khẩu súng trên tay.
Dù rằng thân cây to gấp ba lần cơ thể Lý Hiển nhưng nỗi sợ hãi dâng trào khiến gã ta liên tục liếc nhìn lại xem cơ thể mình có phần nào lòi ra ngoài một xíu hay không.
Đơn giản vì chỉ cần sơ hở là ăn đạn của lính Việt ngay.
Bộ đội Đại Việt bắn súng quá chuẩn và hiểm, binh lính bát kỳ không thể nào chống chọi được.
Mồ hôi chảy gã dầm dề thấm ướt toàn bộ cơ thể, đôi mắt căng tròn vì kinh hãi, không còn một chút nào dáng vẻ oai phong, ngạo nghễ lúc xuất phát.
Ban đầu, Lý Hiển tưởng rằng với ưu thế quân số 500 so với 200, lính Mãn Thanh sẽ giành chiến thắng dễ dàng với súng ống mua từ thương nhân Bồ Đào Nha, Hà Lan.
Nhưng chỉ sau vài đợt đấu súng với kết quả hàng chục xác lính Mãn Thanh nằm vật vã dưới đất, Lý Hiển đã không còn mơ mộng, ảo tưởng xa vời nữa.
Ngay cả khẩu súng nòng rãnh xoắn tiên tiến trên tay cũng không giúp trái tim của gã ta dừng đập bình bịch liên hồi vì căng thẳng.
“Tại sao, tại sao mọi thứ lại thế này?”
“Người tây dương nói súng này là xịn nhất thế giới, át chủ bài thay đổi chiến cuộc cơ mà?”
“Nói đây là v·ũ k·hí siêu vip, cả thế giới thèm muốn, giá đắt nhưng sắt ra miếng cơ mà?”
“Tầm bắn xa, hỏa lực mạnh mẽ hàng đầu thế giới.”
“Vì sao chúng ta đã mua rồi vẫn không đánh lại Đại Việt?”
Lý Hiển rất muốn khóc, bưng mặt khóc nức nở, khóc cho trôi hết nỗi uất ức trong lòng.
Hắn ta nghĩ rằng người tây dương mạnh chỉ vì có súng, chỉ cần mua súng từ Bồ Đào Nha, Hà Lan là sẽ mạnh lên.
Trên thế giới không thiếu người thông minh, Đại Ngọc Nhi vì tầm nhìn hạn hẹp nên không đầu tư quân sự, nhưng các tướng lĩnh nơi biên giới nhạy bén nhận thấy sức mạnh của hỏa khí nên tự bỏ tiền túi để mua.
Thời kỳ loạn lạc, những kẻ có dã tâm trong Đại Thanh đều đã bí mật móc nối với người tây dương mua súng pháo làm quân phiệt, mơ ước tới ngôi vị hoàng đế.
Và người tây dương cũng vì thất bại ở Đại Việt nên đẩy mạnh đổi mới súng ống, chuyển sang súng bán tự động tiên tiến hơn nên dễ dàng đem súng rãnh xoắn đã lỗi thời thanh lý cho các thế lực khác nhau tại Mãn Thanh.
Khẩu súng trên tay Lý Hiển đến tới gã ta theo phương pháp đó, gã ta mua “rác” của tây dương với giá cao mà cứ tưởng mình được hời.
Hiển nhiên, Lý Hiển tư duy vẫn dừng lại ở phong kiến, chưa biết cái gì gọi là Marketing bán hàng, truyền thông lừa gạt.
Thật đáng tiếc là Lý Hiển đang sống ở cận đại.
Nếu có thể du hành không gian, gặp chúa hề châu âu vay nợ hàng trăm tỉ đô để lượm rác thải từ châu âu thì chắc cả hai đã làm bạn tốt với nhau.
Ở cách xa Lý Hiển chưa đầy nửa cây số, các binh lính Đại Việt đang tiến hành phòng thủ dựa vào những thùng đựng hàng được chế tạo từ thép quân sự.
Trên thực tế, bên trong không có đồng bạc nào cả mà chỉ là những chiếc thùng rỗng có thể ghép lại thành hệ thống phòng ngự dã chiến.
Bộ đội Đại Việt hoàn toàn chủ động trong cuộc chiến mà người Mãn Thanh cứ ngỡ mình là thợ săn.
Bang bang, cong cong!
Lính Mãn thanh cũng bắn trả rất gắt.
Nhưng những viên đạn của chúng cũng chỉ để lại vài vết lõm trên thùng sắt hoặc bắn chim chứ không mấy tác dụng.
- Bắn thế này mà cũng được cầm súng, thà cho cầm dao phay còn có tác dụng hơn.
Lê Anh Duy, đội trưởng chỉ huy của 200 lính Đại Việt bực bội chửi.
Cảm giác của anh ta hiện tại giống cao thủ Fiora mười triệu thông thạo phải chống mắt lên nhìn đồng đoàn cầm Fiora cả trận không đánh trúng điểm yếu lần nào.
Bực bội, ức chế không tả nổi!
Sau lưng anh là Tiến, một tay thiện xạ có tiếng trong q·uân đ·ội tên Tiến gật gù:
- Anh Duy, đám giặc Mãn Thanh này trình bắn non tay nhỉ?
- Bắn toàn trượt, xạ tốc còn chậm nữa.
- Với cả súng cũng thiếu ổn định, nghe tiếng là biết loại cùi bắp bị đào thải mấy năm trước.
- Riêng đám này, một mình em phải cân cả trăm thằng.
Với hệ thống ngắm tiên tiến cùng đường đạn ổn định và kinh nghiệm chiến đấu phong phú, Tiến có thể bắn chuẩn xác bất kỳ mục tiêu nào trong phạm vi hàng trăm mét.
Đây là điều mà binh lính Mãn Thanh không thể làm được, vậy nên Tiến rất tự tin gáy bẩn bình tĩnh xạ kích từng người một, phong thái nhẹ nhàng, thoải mái không khác gì ngồi trong tiệm net chơi game.
Duy nhếch mép cười, tiện tay bắn nổ đầu một tên lính Mãn Thanh lộ mặt sau tảng đá, đồng thời chỉ ra m·ưu đ·ồ đen tối của tiến:
- Thôi khỏi phải khoe, ông tướng ạ!
- Biết ông bắn chuẩn rồi, để tối về thêm một cái đùi gà.
- Bây giờ thì lo chiến đấu đi, đừng để bị đám gà công nghiệp cầm lạc hậu, cùi bắp này bắn trúng.
- Vừa nhìn đã biết chúng là tay mơ, lần đầu cầm súng, toàn bắn loạn xạ mà không chịu ngắm kỹ.
Đây là điều mà những người hiện đại, đặc biệt là phụ nữ được miễn nghĩa vụ quân sự không rõ: ‘”Nếu đột nhiên đưa súng trên tay thì hầu hết người thường chưa qua huấn luyện quân sự thì đến cầm súng như thế nào cũng chẳng biết”.
Đơn cử nếu hỏi người bình thường rằng: “kẻ địch trước mặt, bạn có súng trên tay thì phải làm gì đầu tiên” phần lớn người thường sẽ nghĩ đến bóp cò súng để rồi bị g·iết ngớ ngẩn vì chưa mở chốt bảo hiểm.
Đúng vậy, bóp cò quên mở chốt bảo hiểm không phải chuyện gì hiếm lạ, nhưng giữa chiến trường thì không khác gì t·ự s·át.
Cho dù đã mở chốt bảo hiểm, bạn có chắc sẽ biết cầm súng đúng tư thế, nhắm bắn tiêu chuẩn để trúng mục tiêu hay không?
(Bao nhiêu người đọc chương này có thể biết cụ thể phải cầm, bảo dưỡng, ngắm, bắn súng thế nào cho đúng nhỉ?)
Lính tây dương là đế quốc thực dân, có thể dùng mạng tiện dân thuộc địa bị xâm lược để luyện súng.
Lính Đại Việt có đầu tư đạn dược và huấn luyện bắn bằng đạn thật nhờ công nghiệp quân sự hùng mạnh và khả năng tự chế tạo súng ống, đạn dược.
Còn Mãn Thanh bát kỳ chỉ mua được súng cùi bắp giá cao, đạn không có bao nhiêu, lấy cái gì mà luyện tập.
Vậy nên chẳng khó hiểu khi binh lính Mãn Thanh cả đời chưa được bắn súng mấy lần cầm v·ũ k·hí trên tay mà y như que cời lửa.
Nếu đây là Lục Doanh tân quân được mô phỏng, copy theo Đại Việt may ra còn có một chút sức chiến đấu.
Đáng tiếc, Lý Hiển lựa chọn tin tưởng người tây dương.
Oành!
Đột nhiên, một t·iếng n·ổ vang lên khi một binh lính Mãn Thanh bóp cò súng.
Thuốc súng bị kẹt đạn đã nổ tung ngay trong thân súng, các mảnh sắt và thuốc súng tàn dư bắn vào mắt, vào mũi khiến tên lính tổn thương nghiêm trọng, lăn qua lăn lại, kêu rên thảm thiết:
- Á á á, đau quá, c·hết tôi!
- Mắt tôi, mũi tôi!
Máu tươi chảy đầy trên khuôn mặt be bét máu khiến những người khác sợ lạnh tóc gáy, không dám nổ súng.
Ai biết được khi bản thân sử dụng thì đám súng đểu này có p·hát n·ổ tương tự hay không, bị như thế còn đáng sợ hơn là kẻ địch bắn trúng.
Trên thực tế, người tây dương cũng không phải thánh nhân, khi thanh lý cho Đại Thanh tất nhiên phải chọn loại phế phẩm, hàng kém chất lượng rồi thổi phồng lên để bán giá cao.
Nếu là cho người tây dương chính gốc sử dụng, loại súng đểu đó chắc chắn đã bị vứt vào kho để đảm bảo tính mạng nhân đạo, tránh bị cường quốc châu âu tiêu diệt nhưng nếu chuyển giao cho thổ dân hạ đẳng thì chẳng có gì phải ngại.
Tư bản vẫn luôn là tư bản, đừng trông chờ tư bản có lương tâm.
Dưới áp lực từ sự cố nổ súng, binh lính Mãn Thanh chỉ dám để súng ra xa khỏi người, bắn bậy bắn bạ hết đạn cho xong trách nhiệm.
Thậm chí có người còn vứt hết đoạn ra ngoài rồi nằm giả c·hết, không dám nổ súng chống trả.