Hắn ta chỉ thiếu kinh nghiệm với súng ống chứ không có ngốc.
Nhìn phản ứng của binh lính xung quanh là hắn biết chuẩn bị bước vào giai đoạn bỏ chạy tán loạn.
Đấy là còn chưa kể tới khu vực này cách trấn Đồng Đăng không xa, bộ đội biên phòng có thể chạy tới bất kỳ lúc nào.
- Mẹ kiếp, thằng chó Long da đen, không nói rõ Đại Việt mạnh thế này.
Lý Hiển bắt đầu kiếm cớ đổ thừa cho Long đen để trốn tránh trách nhiệm, chửi thầm trong miệng nhằm thỏa mãn lòng tự trọng đáng buồn của một viên tướng hết thời.
Cuối cùng, hắn vẫn phải ra lệnh cho cấp dưới!
- Mau rút lui!
- Không cần ham chiến!
- Theo kế hoạch mà hành động.
Những người lính Mãn Thanh nghe được mệnh lệnh của Lý Hiển liền thở phào nhẹ nhõm, từ từ yểm trợ lẫn nhau lùi vào bìa rừng.
Đây là việc buộc phải làm, nếu muộn chút nữa thì họ sợ rằng bản thân sẽ phải bỏ chạy trước dưới áp lực của binh lính Đại Việt.
Người hiểu chiến trường đều biết bỏ chạy hỗn loạn sẽ chỉ làm tổn thất tăng thêm mà thôi.
Chưa đến mức bất đắc dĩ thì q·uân đ·ội chuyên nghiệp vẫn sẽ tuân thủ mệnh lệnh của cấp trên, một điểm cộng hiếm hoi của đoàn lính Mãn Thanh bị thời đại bỏ rơi.
Không giống như ở “cường quốc” nào đó ở hiện đại, vừa nghe tiếng pháo đã quẳng súng bỏ chạy, đào ngũ.
Nếu như không phải đột nhiên v·ũ k·hí nóng mạnh lên, loại bỏ v·ũ k·hí lạnh thì có khi Lý Hiển đã làm một danh tướng nổi tiếng.
Nhưng hiện thực không có nếu, bánh xe lịch sử sẽ nghiền nát tất cả mọi thứ cản đường nó.
Chờ quân Mãn Thanh đi khỏi, Duy mới chỉ huy lính Đại Việt thu cất chôn xác binh lính Mãn Thanh, đồng thời chụp ảnh giữ bằng chứng.
Anh không truy đuổi vì ngay từ đầu mục đích của Đại Việt chỉ là dụ dỗ Mãn Thanh chủ động t·ấn c·ông, lấy cớ bảo vệ danh dự cho lãnh tụ.
- Dù rằng lãnh tụ có thể không để ý nhưng làm sao có thể để ngài bị mắng chửi vì bảo vệ chúng ta được.
Duy lẩm bẩm suy nghĩ ở trong đầu, đây cũng là điều mà phần lớn người dân Đại Việt sẽ làm vì lãnh tụ.
Anh cầm bồ câu lên thả và bắt đầu về nhà nghỉ ngơi.
Nhiệm vụ của anh chỉ dừng ở đây, việc khác sẽ có người lo.
Về phía Lý Hiển, gã ta dẫn thuộc hạ luồn lách trong rừng để về lại căn cứ bí mật đã hẹn.
Trước đó, họ bàn sẵn sau khi c·ướp thành công sẽ về đây chia chác rồi bỏ trốn sang hải ngoại.
Vợ con, người thân của đám người đều được giấu gần đó, thuận tiện trốn lên tàu ra biển.
Đây là lý do mặc dù thất bại nhưng Lý Hiển vẫn phải quay lại để sắp xếp.
Nhưng trước khi sắp xếp chuyến đi, hắn ta có chuyện khác quan trọng hơn cần làm.
- Long đen, thằng chó kia, mày dựa vào đâu mà bảo c·ướp bạc của Đại Việt là chắc ăn.
Đạp bay cánh cửa gỗ ọp ẹp yếu đuối, Lý Hiển đã cầm sẵn súng trên tay để tra tội chạy xộc vào phòng để tra hỏi.
Dựa theo kế hoạch, Long đen đáng lý phải ngồi ở đây chờ họ về.
Nhưng bên trong nào có mặt của Long đen, bàn tre nứa còn nguyên, bốn bức tường lẳng lặng trong gió.
Thậm chí cửa sổ còn chưa đóng, bị gió thổi kẽo cà kẽo kẹt nghe ngứa lỗ tai.
Lý Hiển nhíu mày, tiến tới sờ vào ấm trà, thấy lạnh ngắt liền biết Long đen đã lén bỏ trốn từ lâu:
- Thằng chó!
- Chúng ta vừa mới chạy về, sao nó biết đường mà chuồn.
- Chắc chắn nó lừa bọn mình.
- Đúng rồi, chắc chắn thằng Long đen bí mật báo cho Đại Việt, vậy nên chúng mới bố trí tinh nhuệ đánh bại chúng ta dễ dàng như vậy.
Thực ra, Lý Hiển nói như vậy chủ yếu để đùn đẩy trách nhiệm về c·ái c·hết của hơn một trăm huynh đẹ trong hành động lần này cho Long đen.
Bất kể Long đen có thật sự cấu kết với Đại Việt hay không, Lý Hiển đều phải giải thích như vậy để ổn định tâm lý thuộc hạ, chuyển dời mâu thuẫn.
Quả nhiên, đàn em phía sau xôn xao một hồi, đùng đùng tức giận:
- Thằng chó này!
- Loại ăn cây táo, rào cây sung!
- Nhà nó ở đâu, vác dao tới xiên c·hết nó đi!
- Đại ca, đến nhà nó khử đi!
- Em biết nhà của nó!
Thuộc hạ của Lý Hiển rất nhiệt tình trong việc truy bắt Long đen.
Nhưng Lý Hiển lắc đầu.
- Không được, tình thế bây giờ rất nguy hiểm, bên phía Đại Việt chắc chắn sẽ gửi công hàm sang chất vấn tổng đốc Lâm Tắc Từ.
- Bất kể trả lời ra sao, chắc chắn tổng đốc sẽ truy nã chúng ta.
- Bây giờ trở về thì khác nào chui đầu vào rọ.
- Tuy rằng tao cũng rất ghét thằng chó Long đen nhưng đời còn dài, tìm cơ hội trả thù sau.
Bản thân Lý Hiển không phải kẻ ngu, chỉ vì trước đó bị hai mươi vạn lượng bạc làm mờ con mắt.
Hiện tại, sau khi đã xâu chuỗi thông tin lại với nhau, Lý Hiển ngờ ngợ đoán ra vấn đề mình gặp phải.
Đàn em nghe Lý Hiền giải thích chợt cảm thấy hốt hoảng.
Ở thời đại này, triều đình Mãn Thanh chính thức sụp đổ, vẫn có uy h·iếp rất lớn với binh lính thông thường.
Lý Hiển nghĩ một lát rồi nói:
- Kế hoạch hiện tại là cùng nhau lên thuyền tới Singapore để lập sự nghiệp.
- Đứa nào tin thì theo tao, mang theo vợ con, đảm bảo ăn sung mặc sướng.
Nghe lời của Lý Hiển, binh sĩ Mãn Thanh nhìn nhau.
Singapore không phải là cái tên xa lạ gì với người Mãn Thanh.
Sau khi giành chiến thắng Quảng Châu, người Anh trắng trợn tuyên truyền lôi kéo dân Mãn Thanh sang Singapore làm lao động, nhập cư.
Trong lời kể của người Anh, Singapore giống như thiên đường, kiểu đi trên đường cũng nhặt được tiền.
Nhưng sau vụ súng ống mua của tây dương bị lừa, nhiều người cảm thấy e ngại, sợ bị lừa.
- Đại ca, không phải chúng em không muốn theo anh.
- Vấn đề là không phải tộc mình, ắt có dị tâm, không thể tin lời hứa hẹn của Anh Quốc được.
Lý Hiển khinh thường:
- Hừ, chú mày xem thường anh quá!
- Yên tâm!
- Tao có quen một đại gia Long Kiều ở Singapore xứ Mã Lai, đang cần người trấn áp dân bản xứ và biết tiếng Anh để làm việc với Anh Quốc.
- Ông ấy là chú ruột tao, không giống với bọn tây dương bốc phét, yên tâm đi!
- Singapore giàu và đẹp lắm, không thiếu gái nữa, chỉ cần có tiền!
Lời kể về Singapore không phải lừa gạt, Lý Hiển nói đúng sự thật.
Bởi vì truyền thông xuyên tạc hay trích dẫn câu nói “Hy vọng một lúc nào đó Singapore sẽ phát triển giống như Sài Gòn.” để chống phá nên rất nhiều người lầm tưởng Singapore mới giàu ở thời hiện đại, trước đó nghèo khó.
Nhưng thực tế khác hoàn toàn, ngay ở những năm 18xx (Thế kỷ 19) Singapore đã là thành phố nức tiếng giàu có toàn châu á nhờ vị trí đắc địa ngay trên yết hầu tuyến đường hàng hải nhộn nhịp bậc nhất thế giới, eo biển Malacca.
[Câu nói của thủ tướng Singapore năm 1960 đang nói về việc ao ước giành được độc lập và viện trợ kinh tế chứ không phải khen Sài Gòn phát triển kinh tế hơn Singapore như nhiều luận điệu xuyên tạc.]
[Đại thần nhà Nguyễn là Phạm Quỳnh từng sang Singapore (thuộc Anh) năm 1922, đã ghi lại quang cảnh phồn vinh mà ông chứng kiến như sau:
"Lần này mới được trông thấy một nơi hải cảng là lần thứ nhất, thật là một cái cảnh tượng to tát.
Hải Phòng, Sài Gòn của ta kể cũng khá to, nhưng so sánh với Singapore này thì còn kém xa nhiều.
Bến liền nhau với bể, chạy dài đến mấy nghìn thước, tàu đỗ không biết cơ man nào mà kể, tàu của khắp các nước đi tự Á Đông sang Ấn Độ và Âu Tây đều phải qua đấy... Phố xá đông đúc, san sát những hiệu khách cả, có mấy dãy phố toàn những nhà tửu lâu khách sạn, ngày đêm tấp nập những khách ăn chơi, người đi lại.]
Sau khi nghe Lý Hiển kể về sự giàu có, thịnh vượng ở Singapore, rất nhiều người lộ ra vẻ mặt ao ước.
Đây là bản năng của con người, không có gì lạ.
Cuối cùng, tất cả lựa chọn đi cùng với Lý Hiển lên tàu để thực hiện chuyến phiêu lưu tới Singapore.
Sau này, họ thậm chí còn tạo ra một sự nghiệp lẫy lừng.
Nhưng đó là chuyên tương lai.
Hiện tại, Lý Hiển cùng đồng bọn chỉ là lính đào ngũ bị truy nã tên toàn Đại Thanh.