Trương Ái Lan hơn hẳn Nhạc Vũ ở chỗ bất chấp thủ đoạn.
Trong lúc Nhạc Vũ còn đang phân vân, giữ cho quần áo gọn gàng, xinh đẹp thì Trương ái Lan đã xắn tay áo, lội xuống bùn để làm việc.
Và hiển nhiên, Trần Tí thích người năng suất cao trong công việc như Trương Ái Lan hơn là “bạch liên hoa” Nhạc Vũ.
Trương Ái Lan sẵn sàng bất chấp thủ đoạn để lấy lòng Trần Tí vì hiện tại Đại Việt mới là cường quốc châu á chứ không phải Mãn Thanh.
Về bản chất, Mãn thanh vẫn là chính quyền do người Mãn cầm đầu, rất nhiều Thiên Long Nhân sẵn sàng chống lại Mãn Thanh giành độc lập.
Nếu Trương Ái Lan có Đại Việt bảo kê thì sẽ thuận lợi rất nhiều trong việc thu nạp, tái lập vây cánh để làm việc cho cô ta.
Quyền lực của Trương Ái Lan dựa vào Đại Việt, Đại Việt thì cần Trương Ái Lan làm quân cờ chống lại Mãn Thanh và đế quốc tư bản, đôi bên cùng có lợi.
Đúng lúc này, một con chim bồ câu bay tới chỗ Trương Ái Lan, cô ta bật cười:
- Ha ha ha!
- Lý do xuất binh đã tới rồi!
Trên bức thư có một hàng chữ ngắn gọn:
“Năm trăm lính Mãn thanh vượt qua biên giới, c·ướp b·óc tại huyện trên đường tới thị trấn Đồng Đăng, bị đ·ánh c·hết năm mươi người rồi bỏ chạy.”
Nhạc Vũ liếc thấy, kinh ngạc thốt lên:
- Bọn chúng bị điên sao?
- Chiến tranh sắp tới, hàng vạn bộ đội đang tập kết tại biên giới, chúng chạy qua để t·ự s·át sao?
Trương Ái Lan đắc ý:
- Không phải t·ự s·át mà là bị lừa.
Quay ngược thời gian lại vài tiếng trước đó, tại Cao Lộc, Lạng Sơn.
Đoàn xe hàng xuất khẩu chở muối, trái cây, gạo vào nghỉ trong một nhà trọ tọa lạc tại ngoài rìa cửa khẩu ngay sát biên giới Mãn Thanh, cách quân sự trọng trấn Đồng Đăng một đoạn.
Chủ đoàn là Long da đen, một tay buôn Long Kiều có tiếng ở khu vực giữa biên giới Đại Việt, Mãn Thanh.
Mặc dù c·hiến t·ranh diễn ra ở một số nơi nhưng chỉ cần có lợi nhuận thì việc buôn bán sẽ chẳng bao giờ dừng lại.
Liều mạng vì tiền, ấy là thương nhân.
[Nhiều người có thể nhầm lẫn Trần Tí phát triển theo hướng Xã Hội Chủ Nghĩa là ngăn sông cấm chợ, từ chối ngoại thương giống truyền thông phương tây hay nói nhưng thực tế không phải như vậy.
Trong lịch sử, nguyên nhân khiến các nước xã hội chủ nghĩa buộc phải tự cung tự cấp là vì liên minh gồm những đế quốc tư bản hùng mạnh nhất thế giới tiến hành bao vây c·ấm v·ận với sức mạnh quá khổng lồ.
Nếu bạn có tìm hiểu về lịch sử thì sẽ biết trước thế chiến, Anh – Pháp – Đức – Ý – Tây Ban Nha là năm cường quốc giàu có bậc nhất châu âu, Nhật Bản cường quốc mạnh nhất châu Á, Hoa Kỳ là cường quốc mạnh nhất châu mỹ.
Và tất cả những cường quốc hùng mạnh nhất thế giới ấy, cộng với hệ thống thuộc địa kéo dài từ châu phi tới tận châu á, châu úc, bao gồm quyền khống chế tất cả các tuyến hàng hải quan trọng, kênh đào Suez, eo biển Malacca… đều tập trung trong tay phe TBCN để bao vây, c·ấm v·ận các nước XHCN. (VN cũng từng trải qua cảnh tương tự bị cả thế giới c·ấm v·ận.)
Trong khi phe XHCN sau thế chiến chỉ có một cường quốc duy nhất là Liên Xô nên chênh lệch sức mạnh quá lớn, bị ép phải tự cung tự cấp.
Còn ở thế giới này, Các đế quốc tư bản đang trong giai đoạn bắt đầu phát triển, chưa đủ mạnh và tầm nhìn để huy động sức mạnh toàn thế giới chống lại XHCN nên Đại Việt vẫn làm ăn, buôn bán với các nước bình thường.]
Đừng nói là thương nhân Mãn Thanh, ngay cả tàu, thuyền của Anh – Pháp – Mỹ vẫn cập bến buôn bán với Đại Việt như thường.
Đối với tư bản, chỉ cần lợi nhuận đủ lớn thì cái gì cũng dám làm.
Tất nhiên, vì thời kỳ loạn lạc, thương nhân thường sẽ tụ tập với nhau, trang bị v·ũ k·hí tự vệ và lo lót êm ấm nhờ bảo kê.
Long da đen cũng là một người như vậy, gã có quan hệ đặc thù với lính biên phòng Mãn Thanh, lại xuất thân bang hội, trong tay có hàng trăm thuộc hạ võ nghệ cao cường thì mới dám tham gia vào buôn bán xuyên biên giới.
Nhưng lần này, Long da đen cố ý không mang theo thuộc hạ, súng ống cũng bỏ đi hết.
Tất cả là vì gài bẫy, đem đám lính Mãn Thanh ở biên giới dẫn vào lãnh thổ Đại Việt làm loạn theo lệnh của sĩ tộc Quảng Đông.
Mãn Thanh là triều đình do người Mãn thiểu số làm chủ, bởi vậy không thể nào quản lý được một đất nước rộng lớn như Đại Thanh.
Thay vào đó, Đại Thanh sử dụng cơ chế quản lý lỏng lẻo, cùng với sĩ phu, thương nhân người Thiên Long ở địa phương thống trị thiên hạ để giảm bớt mâu thuẫn.
Nhưng dù có giảm đi thế nào cũng không thể ngăn cản một số sĩ phu mang tư tưởng dân tộc âm thầm chống đối.
Đôi mắt Long da đen bồn chồn nhìn xung quanh, anh biết rõ tất cả trăm người đều là binh lính Bát Kỳ cải trang thành thương nhân, tiếp cận trấn Đồng Đăng.
Đừng hiểu nhầm họ đang làm nhiệm vụ quân sự bởi mục đích cao cả gì, chúng chỉ đơn thuần mò qua vì nghe Long da đen nói trong trấn Đồng Đăng đang chứa hai mươi vạn lạng bạc tiền bồi thường của Anh cho Đại Việt.
Đây là một số tiền khổng lồ, tương đương với vài ngàn tỷ đồng ở hiện đại nên không trách chúng bí quá hóa liều.
- Long đen, mày có chắc hai vạn lượng bạc của bọn tây dương đang ở đây không?
Đối diện với Long Da đen, Lý Hiển, thiên phu trưởng bát kỳ trầm giọng tra hỏi.
- Dạ, chắc đó anh!
- Đợt trước Anh thua trận, phải bồi thường cho Đại Việt mười vạn lượng bạc, cộng thêm của Tây Ban Nha nữa là hai mươi vạn lượng. (hiệp ước Kỷ Tỵ - Trận Bình An)
- Nay chúng ta vừa mới thua trận, phải bồi thường cho Anh quốc 8 triệu lạng bạc nên chúng có tiền gửi cho Đại Việt luôn.
Nghe nói tới việc thua trận, Lý Hiển sầm mặt lại, cay mà không thể làm gì.
Bởi vì thua trận trước Anh Quốc, triều đình Mãn Thanh cắt giảm lương bổng binh lính, thương nhân, sĩ tộc cũng chạy theo tây dương, không còn “đóng thuế” cho bát kỳ nữa.
Tất cả dẫn đến thiên phu trưởng như Lý Hiển Long kẹt tiền, bí quá hóa liều, muốn làm một vố lớn rồi bỏ trốn.
- Đám quỷ tây dương khốn kiếp.
- Thiên triều thượng quốc chúng ta không chấp nhặt với nó thôi.
Nhắm mắt nói bừa, Lý Hiển lái qua chuyện khác, không muốn thừa nhận sự hèn yếu của Đại Thanh:
- Bạc ở chỗ nào, có lính bảo vệ không?
- Bẩm đại nhân, bạc sẽ được người tây dương chuyển tới cửa khẩu chỗ Mục Nam Quan, sau khi chuyển giao, lính Đại Việt sẽ tiếp nhận việc hộ tống.
- Nhưng hiện tại Đại Việt đang chiến ở Đại Nam, thiếu q·uân đ·ội nên chỉ có hai trăm lính hộ tống.
- Và đây chính là cơ hội của chúng ta.
Lý Hiển nghe nói chỉ có hai trăm lính Đại Việt liền mở cờ trong bụng.
Tới tận lúc này, người Mãn Thanh vẫn khinh thường “tiểu quốc” Đại Việt, chúng chỉ sợ người tây dương mới đấm vỡ mồm triều đình tại Quảng Châu thôi.
Đột nhiên, một loạt tiếng súng đùng đoàng, réo rắt vang lên ở phía bìa rừng, dọa cho chim chóc bay tứ tán hết cả.
Những người khác trong đoàn bật dậy trong khi Lý Hiển sáng rực cả mắt.
- Đây là ám hiệu của các huynh đệ!
- Ha ha ha, tới giừ phát tài rồi, cùng hội họp lấy v·ũ k·hí nào
Theo lệnh của Lý Hiển, cả trăm lính Mãn Thanh đóng giả làm thương nhân ùn ùn kéo nhau đi về phía cửa khẩu.
Nguyên nhân chúng không có v·ũ k·hí trên tay vì cửa khẩu Đại Việt tra xét cực nghiêm, Lý Hiển chẳng thể giấu v·ũ k·hí trong người được mà chỉ có thể chờ đồng bọn vượt biên mang theo.